Page 161 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 161
Những ngƣời cách mệnh trẻ tuổi, mỗi lần bàn nhau về những dự định của công tác cách
mệnh, họ lại thấm thía, nhớ ngày đầu tiên đi tìm cách mệnh. Càng về sau họ càng hiểu việc quan
trọng của cách mệnh không phải chỉ là đi tìm cách mệnh ở đâu đâu mà đƣờng cách mệnh trƣớc
nhất thấy dọc ngang khắp đất nƣớc và quanh mình.
Thụ nói:
- Vƣơng “cao” à, đƣờng cách mệnh về Hà Nội tốt nhất gần nhất là qua châu Bắc Sơn, mà
địch không ngờ đƣợc. Phải, châu Bắc Sơn. Xuống Điềm He vào Bắc Sơn hoặc từ Tràng Định
xuống Bắc Sơn cũng nhƣ ra Văn Uyên vào Bắc Sơn, đƣờng nào ta cũng tới Bắc Sơn. Đến đƣợc
Bắc Sơn thì sang Bắc Giang hay xuống Thái Nguyên, đƣờng nào cũng tiến về Hà Nội đƣợc cả.
Phong đột ngột nói chen:
- Bắc Sơn à?
Rồi trầm ngâm:
- Phải, ngƣời Bắc Sơn trƣớc đã can đảm lên rừng Lũng Lắc theo Cai Kinh, lại đi với Đề
Thám đánh Tây ở đèo Canh Dàn, ngƣời Bắc Sơn sẵn tinh thần lắm. Phải, Bắc Sơn. Vậy thì ta
xuống Bắc Sơn, phát triển chi bộ Đảng ở từng làng từ trên nàv toả vào cho đến Bắc Sơn lập
thành con đƣờng quần chúng thật chắc chắn để bảo vệ giao thông cách mệnh.
Chi nói:
- Để tôi xuống Điềm He vào Bắc Sơn.
Thụ nói:
- Tôi sang Thất Khê rồi xuống Bắc Sơn.
*
* *
Chi về Điềm He.
Có đến hơn năm năm rồi, Chi mới trở lại đất quê. Nhƣng Chi cũng không một nỗi xúc động
nào da diết. Mỗi ngƣời, khi ra đi, có một tâm tình riêng, cảnh của Chi, nỗi lòng Chi, thật hiu hắt,
có Thụ đã biết.
Chi quảy bồ, cắm cúi, mải miết đi. Chi gày gò, không ai có thể nhớ đƣợc đây là cậu Chi
ngƣời Bản Hẻo, học trò trƣờng tỉnh đƣợc. Dáng thất thểu, ủ rủ càng giống những ngƣời đói mỗi
năm đến mùa thƣờng qua các làng hỏi việc gánh hồi mƣớn.