Page 137 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 137

Cái để bán lậu sang Đông Hƣng. Trăm con trâu đã len lỏi lọt tất cả các đồn. Khi Thụ gặp Sảo

               Kinh, Thụ nghĩ: “Ngƣời này mới đúng ngƣời biên giới, thật cùng khổ, thật ngỗ ngƣợc và mƣu
               chƣớc, đã tin chắc tin đến cùng”. Chuyến này  Thụ  cử  Sảo Kinh chịu trách nhiệm  đƣa Hùng

               xuống mỏ. Đem theo, mỗi ngƣời một tay nải truyền đơn kỷ niệm Xô Viết Nghệ An cho công
               nhân Hòn Gai.

                    Phong hỏi sang chuyện khác:
                    - Mọi việc ở đây thế nào?

                    Thụ nói:

                    - Xong rồi.
                    Phong biết chắc nhƣ thế, nhƣng vẫn nói nhƣ hỏi lại:

                    - Xong rồi a!

                    Mọi việc đã xong gọn. Thụ gặp Mã Hợp, gặp Sảo Kinh kết làm anh em và tin tƣởng cùng
               làm cách mệnh. Phong từ khi gặp Thụ, Phong cũng nghĩ: “Ngƣời này, đồng chí này, con em của

               rừng núi phía bắc, sẽ giữ cho Đảng có đƣợc tất cả rừng núi biên giới phía bắc đây”.
                    Hai ngƣời đã vào đến giữa hang. Đống lửa của ngƣời cách mệnh đốt trên mặt khe đá khấp

               khểnh, từ mùa đông trƣớc có lẽ không mấy khi tắt, đã làm cho cái hang đá bớt hơi ẩm ƣớt. Ánh
               sáng mờ mờ toả trong cái hang đã có nền nếp tƣơng tự nhƣ cái nhà. Nhiều tảng đá đã đƣợc kê

               phẳng. Chỗ ăn cơm, bàn viết, nơi làm việc. Cây gỗ chò ngả đều nhau, dài, thẳng, để lót giƣờng,

               để ngồi họp. Hàng trăm ngƣời cũng có thể vun lọt thỏm vào quanh đám lửa giữa bụng quả núi
               rỗng.

                    Thụ vào vách đá trong, ôm ra hai cái gói có bọc hai lần mo mai và nhiều lần giấy dầu, mở
               kêu xoàn xoạt. Đặt xuống bệ đá, Thụ cầm đèn pin rọi vào từng gói, giơ cho Phong xem. Gói to,

               một chồng giấy bạc Đông Dƣơng. Phong búng ngón tay, tờ giấy kêu tanh tách, đúng giấy bạc
               mới. Cầm một tờ năm đồng có bóng dầu con đầm lờ mờ dƣới hình con công xoè đuôi, Phong

               nói:

                    - Tốt lắm! Thế này thì kịp rồi!
                    Tiếng tu hú phảng phất kêu ngoài kia. Mùa thuế má khốn khổ đã đến khắp mọi nơi trong

               nƣớc ta, xuôi cũng nhƣ ngƣợc. Xa xa, cây vải đội đi đâu một mâm quả chín đỏ gắt. Ấy thật đã

               vào mùa quan làng thu thuê. Cũng là một dịp cho cách mệnh “làm kinh tế”, cách mệnh bắt ngay
               thằng Tây phải cung cấp kinh tế cho cách mệnh đó. Bó giấy bạc này sẽ đem về cho các tổ. Cũng

               có lý trƣởng hiểu, vừa nghe nói đã đem tiền thuế đến đổi bạc cho cách mệnh. Có lý trƣởng sợ
   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142