Page 57 - Truy Tìm Căn Nguyên Tăng Trường
P. 57

tích luỹ vốn để giải thích tăng trưởng của nước Mỹ. Với những mức lợi nhuận khổng
               lồ như vậy khi đầu tư vào các nước nghèo, Lucas đặt ra câu hỏi: “Tại sao vốn không

               chảy từ các nước giàu sang các nước nghèo?”
               Câu trả lời có thể là do các nước nghèo có những yếu tố gây bất lợi cho nhà đầu tư

               như bất ổn định chính trị, tham nhũng và nguy cơ quốc hữu hóa. Nhưng những bất lợi

               này chẳng thấm vào đâu nếu đem so với khoản chênh lệch lợi nhuận kếch sù sẽ thu
               được. Các nhà đầu tư nước ngoài ở Ấn Độ vẫn tiếp tục đầu tư ngay cả khi anh ta chỉ
               có thể đem ra khỏi Ấn Độ trung bình 2 rupee trên mỗi 100 rupee lợi nhuận. Xác suất

               quốc hữu hóa ở Ấn Độ cũng không thể đạt đến mức độ 98%. Ngay cả những chính

               phủ tham tàn nhất cũng không bóc lột đến độ ấy. Theo Lucas, ngay cả khi tính đến các
               nguy cơ chính trị ở Ấn Độ, vốn cũng sẽ phải chảy từ New York vào New Delhi. Ai

               cũng phản ứng trước động cơ kinh tế.
               Tuy nhiên, điều này đã không xảy ra. Vào những năm 1990, trung bình mỗi năm

               nguồn vốn và đầu tư từ các nước khác đổ vào nền kinh tế Mỹ là 371 đô-la/người/năm.
               Cùng thời gian này, các nguồn vốn và đầu tư vào Ấn Độ chỉ vào khoảng 4

               xu/người/năm. Như vậy người ta đã không tìm thấy động lực khi đầu tư vào Ấn Độ.
               Đối với một nước nghèo, thì sự thiếu hụt vốn đầu tư nước ngoài như Ấn Độ không có

               gì là lạ. Năm 1990, 20% dân số giàu nhất thế giới nhận được 92% tổng lượng vốn đầu
               tư; trong khi 20% các nước nghèo nhất chỉ nhận được 0,1%. 20% dân số giàu nhất thế

               giới nhận được 79% vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài; trong khi nguồn vốn FDI rót cho
               20% dân số nghèo nhất thế giới là 0,7%. 20% dân số giàu nhất thế giới nhận được

               88% tổng nguồn vốn đầu tư tư nhân; trong khi, con số này ở 20% dân số nghèo nhất
               thế giới là 1%.

               Tăng trưởng đã không như vậy
               Bằng chứng quan trọng nhất phản bác lại lý thuyết của Solow là nhiều nước nghèo

               không tăng trưởng. Với mức lợi nhuận trên vốn cao do vốn khan hiếm, các nước
               nghèo có đủ mọi động lực để tăng trưởng nhanh hơn các nước giàu. Đất nước nào

               càng nghèo, thì tốc độ tăng trưởng càng dễ tăng cao. Các nước nghèo sẽ phát huy

               được thế mạnh tăng trưởng. Nhưng thực tế không phải vậy.
               Những nhà kinh tế học đầu tiên nhận ra sự thất bại trong nỗ lực tăng trưởng ở nhiều
               nước nghèo không phải là chuyên gia về các nước nghèo. Các nhà kinh tế phát triển

               nghiên cứu về các nước nghèo quả cũng nhận thức rằng tình hình ở châu Phi và châu


                                                             57
   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62