Page 45 - Truy Tìm Căn Nguyên Tăng Trường
P. 45
thời gian dài ốm đau bệnh tật, để cô tự xoay xở với đứa con trai 7 tuổi và đứa con gái
3 tuổi. Mảnh đất của chồng cô trước kia đã phải bán đi để lấy tiền chữa bệnh. Bây giờ,
Parmila không có tấc đất trong tay và việc mưu sinh của cô vì thế mà vô cùng chật
vật.
Parmila xuất thân trong một gia đình giàu có ở làng Khairplan, huyện Singhbhum,
nhưng sự túng quẫn đã buộc cô phải làm những công việc chân tay. Cô kiếm sống
bằng nghề bán củi, xay lúa, và làm công nhật cho các nhà thầu địa phương. Cô lượm
củi trong khu rừng gần nhà, phơi khô rồi một tuần hai lần đi bộ 8km đến chợ
Jamshedpur để bán. Cô kiếm được việc xay lúa ở các trang trại trong những tháng
Agrahayan và Poush (từ giữa tháng 11 đến giữa tháng 1). Cô xay khoảng 36kg thóc
mỗi ngày, làm việc chín tiếng, được trả công bằng 1/12 năng suất trong ngày). Vì vậy,
sau hai tuần làm việc trong mỗi kỳ hai tháng đó, cô được trả công 90kg gạo. Mỗi
ngày, gia đình cô ăn hết khoảng 1kg gạo, như vậy số gạo cô được trả sẽ nuôi sống gia
đình trong gần ba tháng. Thêm vào đó, Parmila còn làm việc cho một nhà thầu địa
phương và làm khoảng 10 ngày mỗi tháng trên công trường. Với công việc này, cô
được trả 25 rupee mỗi ngày, nghĩa là ít hơn nửa mức lương tối thiểu theo quy định của
Bộ luật về mức lương tối thiểu. Tuy nhiên, trong bốn tháng mùa mưa, công việc này
lại tạm dừng.
Parmila không nhận được sự giúp đỡ nào từ họ hàng hay gia đình bên chồng. Tuy vậy,
mặc dù khốn khó, cô vẫn dồn hy vọng vào hai đứa con mà cô đã cố gắng cho đi học ở
trường làng. Thậm chí cô còn dự định cho con đi học ở trường Dimna khi con lớn. Cô
định học cách làm bỏng gạo để tiết kiệm tiền cho con đi học.
Parmila có lòng tự trọng cao và mặc dù đau buồn, cô không chấp nhận để người khác
thương hại mình. Parmila tự tin nói: “Ngay cả khi cùng quẫn, tôi vẫn giữ vững tinh
thần và không đầu hàng trước hoàn cảnh. Thượng Đế luôn ở bên tôi”.
45