Page 12 - Truy Tìm Căn Nguyên Tăng Trường
P. 12
chơi trò đánh hạt óc chó (ném bốn hạt quả óc chó xuống đất rồi dùng một hạt để bắn
vào một trong những hạt còn lại). Deenu mời chúng tôi ở lại ăn trưa nhưng chúng tôi
lịch sự từ chối (tôi không muốn ăn mất số đồ ăn ít ỏi của họ), chào họ, rồi lên đường.
Một người trong làng đi cùng chúng tôi. Anh ta cho biết dân làng đã bố trí hai người
đầu bếp chuẩn bị bữa trưa cho chúng tôi. Tôi cảm thấy áy náy vì đã từ chối lời mời
của họ.
Chúng tôi lái xe qua những cánh đồng tới một ngôi làng của bốn anh em trai sống
quây quần và những nghi thức tương tự lại lặp lại: những người đàn ông nồng nhiệt
bắt tay và mời chúng tôi ngồi trên ghế mây dài ở bên ngoài. Lại không có bóng dáng
một phụ nữ nào. Bọn trẻ thậm chí còn đông hơn và nhốn nháo hơn cả ở Gulvera; phần
lớn là các bé trai nhưng lần này chúng tôi có thấy một vài bé gái. Các em xúm quanh
chúng tôi, tò mò quan sát. Thỉnh thoảng, khi ai đó trong chúng tôi nói hớ, các em lại
phá lên cười. Chúng tôi được mời một loại trà ngọt rất nhiều sữa. Khi ngồi nói
chuyện, tôi thấy một phụ nữ đứng ở nhà trong liếc về phía chúng tôi, nhưng khi tôi
nhìn về hướng đó, chị ta lại lùi hẳn vào trong.
Chúng tôi vào nhà một trong bốn người anh em. Có nhiều phụ nữ đứng nép sau cánh
cửa phòng, vẻ ngần ngại, nhưng vẫn dõi theo chúng tôi. Cánh đàn ông cho chúng tôi
xem một cái thùng dùng để làm bơ và sữa chua. Một người cố gắng chỉ cách làm cho
chúng tôi nhưng chính anh ta cũng không biết rõ vì đây là công việc của phụ nữ. Lũ
trẻ được dịp cười thỏa sức. Họ lại mời chúng tôi nếm một chút bơ. Người dân làng
này thường nấu bơ để làm ghee – một loại bơ chưng – thành phần quan trọng trong
bữa ăn. Họ cho biết càng ăn nhiều ghee sẽ càng khỏe mạnh. Sau đó, họ mời chúng tôi
nếm thử một chút ghee. Gần như tất cả đồ ăn của họ đều làm từ sữa.
Tôi hỏi họ đang gặp phải những khó khăn gì. Họ cho biết làng của họ mới có điện một
tháng trước đây. Ngoài ra, cũng giống như ở Gulvera, họ vẫn còn rất nhiều nhu cầu
chưa được đáp ứng: không có điện thoại, đường nước, bác sĩ, hệ thống nước thải, và
đường sá. Nơi đây chỉ cách con đường quốc lộ chạy đến Lahore một cây số, vì thế
không phải chúng tôi đang ở chốn xa xôi, hẻo lánh nào. Người dân nơi đây tuy nghèo
nhưng đời sống của họ vẫn còn khấm khá hơn nhiều so với những vùng quê khác của
Pakistan. Một nửa con đường dẫn tới ngôi làng nhỏ này đã được người dân tự góp tiền
lát gạch.
Đa phần người dân Pakistan đều nghèo: 85% dân số sống dưới mức 2 đô-la/ngày và
12