Page 10 - Truy Tìm Căn Nguyên Tăng Trường
P. 10

CHƯƠNG 1. Để giúp người nghèo
               Khi thấy một bạn khác đang ăn, cháu nhìn bạn ấy chằm chằm, và nếu bạn ấy không

               cho cháu thứ gì thì cháu nghĩ mình sẽ chết đói mất.
               ‒ Lời một cháu bé 10 tuổi ở Gabon, năm 1997

               Khi viết chương này, tôi đang ở Lahore, thành phố có sáu triệu dân của Pakistan,

               trong chuyến công tác với tư cách chuyên gia của WB. Cuối tuần trước, tôi đi cùng
               với người dẫn đường tới làng Gulvera nằm cách Lahore không xa. Chúng tôi đến đó
               trên con đường lát đá khá rộng, và người tài xế phóng hết tốc độ trừ khi thường xuyên

               gặp gia súc chạy qua đường. Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình thì gặp phải đoạn

               đường làng bụi bặm và rất hẹp, khoảng trống giữa các nhà không đủ cho xe đi. Rồi
               con đường như đi vào ngõ cụt. Mặc dù tôi không thấy có con đường nào cả nhưng

               người dẫn đường vẫn chỉ cho tài xế rẽ ngay sang phải qua cánh đồng trống, rồi tiếp
               tục đến một con đường khác – cũng bụi bặm chẳng kém nhưng có phần bằng phẳng

               hơn. Tôi không muốn tưởng tượng tiếp những con đường bụi bặm này sẽ như thế nào
               vào mùa mưa.

               “Con đường” đó dẫn chúng tôi tới trung tâm sinh hoạt cộng đồng của làng, ở đây có
               một nhóm người già và trẻ đang đi lại (nhưng không có phụ nữ nào). Mùi phân gia

               súc bốc lên khắp làng. Những người này đang chờ đón chúng tôi và họ thật hiếu
               khách. Họ mời chúng tôi vào một ngôi nhà xây bằng gạch. Từng người bắt tay chúng

               tôi bằng cả hai tay và mời chúng tôi ngồi trên những ghế mây dài. Đưa cho chúng tôi
               mấy cái gối để dựa hoặc ôm cho thoải mái, họ mời chúng tôi lassi, loại đồ uống có

               pha sữa chua. Những con ruồi vo ve quanh chiếc bình đựng nhưng rồi tôi cũng uống
               thứ lassi đó.

               Những người ở đó cho biết cả ngày, họ làm việc đồng áng, đến chiều tà trở về trung
               tâm sinh hoạt cộng đồng để chơi bài và trò chuyện; phụ nữ không thể đến đây vì họ

               vẫn còn việc phải làm vào buổi tối. Lũ ruồi vẫn vo ve khắp nơi. Có vài người bị lở
               loét ở chân. Nổi bật trong đám người đó là một người đàn ông còn khá trẻ, nhưng có

               vẻ có vai vế cao, được mọi người gọi là Deenu. Phần lớn những người trong trung tâm

               sinh hoạt cộng đồng đi chân đất, khoác áo choàng bám đầy bụi. Một đám đông trẻ con
               tụ tập xung quanh lối vào quan sát chúng tôi – toàn là bé trai, không có bé gái nào cả.
               Tôi hỏi Deenu về những sự kiện chính của làng Gulvera. Deenu trả lời, mới sáu tháng

               trước, họ đã vui mừng khi có điện. Bạn hãy hình dung việc có điện sau bao nhiêu thế


                                                             10
   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15