Page 22 - Trần Huy Liệu Cõi Đời
P. 22

Ông đồ Trình ốm nặng. Ngôi nhà tấp nập thoắt lặng lẽ. Sinh đồ ra vào rón rén, âm thầm

               nén lo âu.
                    Trong buồng bà đồ ngồi lặng, không thể khóc nổi. Đôi mắt bà đã lòa hẳn từ khi người

               con cả ra đi, lá xanh đã rụng trước lá vàng.

                    Như ngọn đèn cạn dầu thì bừng lên, trước lúc hấp hối, ông đồ gọi con út vào, dặn trông
               nom mẹ, đàn cháu con anh Chước. “Đời người ai cũng đến lúc này. Thầy đi trước là có phúc

               hơn mẹ con… Con phải chững chạc, cứng rắn hơn. Đang đi đừng nhảy lên như thế.

                    - Vâng ạ.
                    - Thầy buồn là đến giờ chưa lo được bến đỗ cho con. Anh Chước đã vậy. Nhà ta chỉ còn

               trông vào con. Không biết thầy có lầm khi cho là chỉ có học thì các con mới cất đầu lên được
               không. Nhưng nhà ta không học thì còn làm gì…

                    - Không cần nghĩ nhiều nữa đâu, thầy ơi…

                    Ông đồ hổn hển cố chống lại cơn ho, rồi dịu hẳn:
                    - Con là người trai ngoan nhưng đa sự. Con sẽ vất vả mất…

                    Cậu thiếu niên mười lăm tuổi không thể ngờ rằng mình, nhiều năm về sau, cho đến cả
               lúc đã tột bậc vinh hiển, lắm lúc sẽ còn phải nghĩ về linh nghiệm của câu trăng trối ấy.







                    <1 width="33%">

                     [i]  Ý nói con người ta sinh ra có tính tốt lành. do hoàn cảnh mới đổi khác đi

                     [ii]  Nơi thi Hương của trường Nam (Nam Định).
   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27