Page 18 - Trần Huy Liệu Cõi Đời
P. 18

Nghe nhờ vả, mơn trớn, khoái chí thật. Nhưng chỉ một lúc, cơn rét run người lại đến.

               Cậu bé ừ ào rồi đi tìm chỗ tránh gió, làm mấy cậu tú tương lai nản quá.
                    Xướng danh. “Dạ có!”. Vào hàng.

                    Lại xướng danh, xếp hàng vào nhận chỗ. Nghe những lời dặn dò không được ăn cắp

               chữ, không được gà bài, tai Liệu cứ ù lên. Dặn lắm khéo ta ngã mất.
                    Đề thi xướng lên. Liệu cắm cúi chép. Yên tâm lớn. Gì chứ mình đã thuộc nằm lòng cả,

               trước, sau phải thế nào, chỉ việc viết ra. Xong, nộp bài cho sớm, kẻo ốm nặng mất.

                    Nhưng sao mắt cứ mờ đi. Tay run bắn, cố ghì chặt lấy bút mà chữ vẫn xiêu. Cơn rét từ
               trong ruột đâm ra, tòi qua xương qua thịt, làm bần bật cả bàn với ghế. Đầu nặng như ai lấy

               cái đỉnh úp  lên, mắt  không thể  mở. Liệu đổ  vật  xuống đất, co quắp, không còn biết  đến
               người ta đang khiêng ra, đổ nước gừng vào miệng.

                    - Thật khổ, thằng bé học giỏi mà đâm hỏng.

                    Tiếng ai lào xào bên tai. Không lẽ mình không làm được hết bài. Liệu vùng dậy xin thi
               tiếp, nhưng cơn sốt lại vật cậu xuống, càng lúc càng ác liệt. Mê man. Rừng rực như hòn than.

               Bệnh từ anh bạn cùng trọ học lây sang, người ấy bỏ cuộc ngay từ đầu, còn Liệu làm được
               nửa bài. Người ta mang cậu về nhà để mẹ trông nom.

                    - Học tài thi phận con ơi! - Ông đồ Trình uất tím tái cả người, mãi đến cuối ngày mới

               hộc ra mấy tiếng.
                    Kỳ thi Hương cuối cùng năm Ất Mão 1915 diễn ra trên cánh đồng làng Mỹ Trọng gần

               cổng tỉnh không có cậu khóa Liệu, tuy đã khỏe lại sau trận ốm. Không muốn nhìn con nhà

               người lều chõng gánh đi, ông đồ Trình đắp chiếu nằm rên hừ hừ.
                    Mọi hy vọng đều tiêu tan cả sau những gắng gượng cuối cùng, cha con dâng đơn hết

               cửa nọ đến cửa kia trình bày lý do, xin đặc ơn dự kỳ thi rốt đều bị từ chối. Rủi ro của người

               này là may mắn cho người khác mà.
                    Thật ra, vẫn còn một cơ hội nữa. Trường thi  Hương ở Thanh Hóa đến hai năm sau

               (1917) còn tổ chức, Liệu có thể “mượn quê” trong đó đi thi, gọi là “ngụ thí”. Nhưng tiền bạc

               đâu ra mà ở trọ, chạy giấy tờ, đành bỏ. Khối người cùng trang lứa thất cơ đã xoay sang học
               trường Pháp - Việt, nhưng đấy lại chỉ là cửa may mắn cho anh có tiền. Cái tiền đồ hoạn lộ

               ông đồ nhắm cho cậu út phải đứt hẳn, giống như cánh đồng Mỹ Trọng không làm trường thi

               nữa thì biến thành sân bay.
                    CÀNH HỒNG LEO TRÊN TƯỜNG
   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23