Page 112 - Trần Huy Liệu Cõi Đời
P. 112

Được thế, chả phải chỉ mình Tý bị đặt vào chuyện đã rồi. Nhưng bao lâu mà Bách chả
               thấy gì. Đêm khuya, Liệu hé cho cô biết có những áp lực đang chờ họ. Rồi rõ, là đoàn thể

               không cho phép kéo dài tình trạng này nữa. Đó là cuộc họp ở tòa soạn báo Tin tức 105 phố

               Henry d’Orlean (Phùng Hưng), Bách gọi là “phiên tòa đặc biệt”, diễn ra ngay sau ngày cặp
               uyên ương trở về từ Huế.



                    Ở tuổi bảy mươi, bà lão Phạm Thị Bách nhớ lại trong “Những ngày xa xưa ấy” :
                     … có  mặt: Đặng Xuân Khu, Trần Đình Long, Hoàng Quốc Việt,  Khuất Duy Tiến,  và dĩ

               nhiên là cả anh Liệu. Chính giữa là một chiếc bàn tròn, phía trước còn chiếc ghế trống, có lẽ
               để dành cho tôi.

                     Từ cầu thang tôi vừa bước lên nhìn sơ   những người xung quanh, tình oan nỗi giận chất

               chứa trong lòng. Tôi ngồi xuống ghế cất tiếng hỏi:
                     “Xin các anh cho biết chẳng hay tôi có tội gì?”

                     Anh Khu trả lời giọng dịu ngọt:
                     “Chị không có tội gì cả, vì luật lệ Đảng không cho phép đảng viên có hai vợ, thế thôi!”

                     Anh Long nói tiếp: “Chị Thu Tâm, chúng tôi thương chị nhiều   lắm nhưng có bổn phận

               phải thương sự nghiệp của anh Liệu nhiều hơn”.
                     Anh Việt nói thêm: “Chẳng là anh Liệu vốn làm việc ngoài công khai, nếu anh trái luật

               Đảng lấy vợ hai thì quần chúng sẽ bất mãn không tín nhiệm Đảng nữa, đại cuộc sẽ vì vậy mà

               giảm thanh thế đi. Xin chị hãy suy nghĩ cho kỹ mà đừng oán giận chúng tôi”
                     Anh Khu xích ghế lại gần tôi giọng vuốt ve an ủi:

                     “Mai sau Việt Nam độc lập, tên anh Liệu ghi vào lịch sử, chị cũng sẽ được tiếng thơm

               muôn đời!”
                     Tôi nhìn anh Liệu, vẻ mặt khắc khổ và nhẫn nại của anh khiến tôi chạnh lòng đau đớn.

               Tôi đứng lặng nhìn anh một lúc rồi quay gót bước xuống lầu không chào hỏi gì ai cả.

                    Cuộc chia tay ở ga Hàng Cỏ đã rất ít lời. Cả hai đều nghẹn ngào, nhưng có lẽ chẳng ai
               biết sẽ không còn gặp lại nhau.

                    “Ta có tội gì?”.

                    “Vì ta có tới mười hai chiếc áo màu và bảy đôi giày khác nhau để đi chơi với Liệu trong
               các lần du lịch các tỉnh khác nhau ư?”. “Cơn cớ gì mà Liệu ngoan ngoãn chịu chấp hành
   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117