Page 141 - Tâm Lý Và Sinh Lý
P. 141

không nhúc nhích đồng  thòi  tưởng tưọng
      hòn bi tự nó lắc lư, sau khoảng chừng một
      phút,  mở mắt  ra  bạn  sẽ  thấy  hòn  bi  quả
      đang đu  đưa  từ bên nọ sang bên kia  liên
      tục!  Tại  sao  lại  như  vậy?  Bỏi  vì,  khi  bạn
      tưởng tượng hết sức chăm chú, các cơ tay
      tạm  thòi  thoát  khỏi  sự  ràng  buộc  của  ý
      kiến,  làm  cho hòn  bi  dao  động  một  cách
      không  tự  giác.  Hiện  tượng  kỳ  diệu  này
      chmh là kết quả của ám thị.
          Trong  tâm  lý học  gọi  ảnh  hưởng  của
      lối  khoi  gọi  gián  tiếp  đối  vói  tâm  lý  và
      hành vi của con ngưòi là  ám  thị.  Trò choi
      vừa rồi chứih là một lối tự ám thị, có khi chimg ta còn bị ngưòi khác ám
      thị  mình nữa.  Chẳng  hạn:  một  em  bé  khi  đi  ngủ  nghe  thấy  mẹ  nhắc:
      "Uống nhiều nưóc thế coi chừng đái dầm đấy!". Kết quả do bị câu nói đó
      của ngưòi mẹ ám thị, tối hôm đó em bé đái dầm thật.
          Xét về mặt tác dụng, ta có thể chia ra thành ám thị tích cực và ám thị
      tiêu cực.
          Phàm những ám thị gây ra những hành vi tốt gọi là ám thị tích cực.
      Chẳng hạn: một bé trai do bà chăm sóc rất ham choi, nghịch ngợm, về
      sau sống cạnh bố mẹ, do bố mẹ đều là những tri thức, hàng ngày đều đọc
      sách, viết sách, xem báo... chẳng bao lâu em bé đó dần dần chịu khó đọc
      sách, làm bài. Đó chính là ám thị tích cực do ngưòi khác và do hoàn cảnh.
      Chúng ta cũng có thể tự ám thị tích cực. Chẳng hạn, có một em bé gái rất
      sợ đau, cứ mỗi lần tiêm thuốc là em lại run sợ, khóc khóc mếu máo... Sau
      khi đi học, em tự nhủ: "Tiêm thì có gì mà đau cơ chứ, mình đã là một học
      sinh tiểu học rồi, klióc là hèn". Quả nhiên, về sau mỗi khi tiêm em không
      cảm thấy đau và không khóc như trước nữa.
           Trong đòi sống cũng có rất nhiều ám thị tiêu cực nhất là tự ám thị
      tiêu cực thường đưa đến cho con ngưòi những ảnh hưởng bất lọi. Chẳng
      hạn, ban đêm, tròi tối như mực, một mình đi giữa noi đồng không mông
      quạnh, trống ngực đập thình thịch, bạn bụng bảo dạ:  "Con đường này
      nhiều ma lắm đấy!". Lúc ấy, chỉ cần một càrửi cây rung nhẹ hoặc một con
      chuột rúc ở vệ đường hay một con đom đóm lập loè ẩn hiện ở phía xa xa
      cũng đủ làm cho bạn sỏn tóc gáy... Cứ mỗi bước đi, bạn nghe như thấy có



                                      <  141  >
   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146