Page 258 - Bài Văn Mẫu
P. 258

y  <-


     Những lúc một mình một bóng,  ông cứ việc nghĩ rằng õng có một tâm hồn bên
     trong cao khiết,  chẳng qua vì hoàn cảnh,  vì để sống mà  ông phải nhân nhượng
     tôi.  Làm xong điều xấu gì ông cứ việc đổ tội cho  tôi,  để ông được thanh thản.
     Tôi biết: Cần phải để cho tính tự ái của ông được ve vuốt.  Tâm hồn là  thứ lắm
     sĩ diện I Hà  hà,  miễn là...  ông  vẫn  làm  đủ  mọi  việc để thoả  mãn  những thèm
     khát  của  tô i!  Hồn  Trưdng  Ba  tuy vẫn  khăng  khăng  phủ  nhận  lí  lẽ  của  xác
     hàng thịt:  Lí lẽ của anh thật ti tiện! nhưng rõ  ràng là đã lâm vào tình thế tuyệt
    vọng và chỉ biết than:  Trời!
       Cả  gia  đình  Trương  Ba cũng  bị  cuốn  vào  bi  kịch  bởi  những  điều  lộn  xộn,
     tréo ngoe do hồn một đằng xác  một nẻo gây  ra.  Vợ Trương Ba thì trách móc
     chồng:  ông bây giờ còn biết đến ai nữa I Cu  Tị ốm  thập tủ nhất sinh,  từ đêm

     qua tới giờ bắt đầu mê man,  mẹ nó khóc đỏ con mắt.  Khổ! Thằng bé ngoan là
     thế I  Cải  Gái  thương  bạn,  ngơ ngẩn  cả  người...  Không  hiểu  thằng  bé  có  qua
     khỏi được không,  khéo mà...  Cái thân tôi thì sao trời lại không bắt đi cho rảnh!
     Bà muốn bỏ nhà mà đi. Bà nói như khóc:  Tôì nói thật đấy...  ông Trương Ba ạ,
     tôi đã  nghĩ kĩ: Có  lẽ  tôi phải đi...  Đi cấy thuê ìàm mướn ở đâu cũng được...  đi
     biệt...  Để õng  được  thảnh  thơi...  với  cô  vỢ  người hàng  thít...  Còn  hơn  là  thế
     này...  Tôi biết,  ông vốn là người hết lòng thương yêu vợ con...  Chỉ tại bây giờ...
     Ông đâu còn là õng, đâu còn là ông Trương Ba làm vườn ngày xưa...
       Cái Gái, đứa cháu nội yêu quý của Trương  Ba cũng tỏ thái độ gay gắt:  Tôi
     không phải là cháu của ông! ông nội tôi chết rồi. Nếu ông nội tôi hiện về được,
     hồn ông nội tôi sẽ bóp cổ ông! ông dám nhận là  ông nội,  dám đụng  vào cây
     cối trong vườn của õng nội tối. Khi hồn Trương Ba cố gắng thanh minh: ...Sáng
     nào ông cũng ra cuốc xới chăm chút cây cối ngoài vườn,  cháu không thấy sao:
     Chỉ có ông nội cháu mới biết quý cây như thế... thì cái Gái lại càng gào lên căm
     giận;  Quý cây! Hừ,  tôi phải rình lúc này, cả nhà đi vắng hết để đến nói vôi ông:
     Từ nay ông không được động vào cây cối trong vườn ông tôi nữa! ông mà quý
     cây à ? Sáng qua,  tôi để ý lúc ông chiết cây cam, bàn tay giết lợn của ông làm
     gãy tiệt cái chồi non,  chân ông to bè như cái xẻng, giẫm lên nát cả cây sâm quý
     mới ươm I Ông nội tôi đời nào thô lỗ phũ phàng như vậy ?
       Chị con  dâu  của Trương  Ba là  người  hiểu  ông, thương ông  nhất.  Lúc đầu,
     chị  chấp  nhận  tình  cảnh  trớ  trêu  của  cha  chồng  vì  thân  xác  tuy  là  của  anh
     hàng thịt thô  kệch  nhưng tâm  hồn  ông vẫn thuần hậu  như xưa.  Chị nói:  Thầy
     vẫn  dạy  chúng  con:  Cái  bên  ngoài  có  quan  trọng  gì,  chỉ có  tấm  lòng  yêu



                                                                          257
   253   254   255   256   257   258   259   260   261   262   263