Page 259 - Bài Văn Mẫu
P. 259
thương và trí tuệ cao sáng của con người ta là đáng kể. Nhưng đến lúc này, chị
cũng thấy vừa thương vừa sợ. Chị đau đớn, day dứt khi phải thật tình bộc bạch
suy nghĩ của mình với cha chồng; ...thầy ơi, con sợ lắm, bởi con cảm thấy, đau
đớn thấy... mỗi ngày thầy một khẩc dần, mất mát dần, tất cả cứ như lệch lạc,
nhoà mờ dần đi, đến nỗi có lúc chính con cũng không nhận ra thầy nữa... Con
càng thương thầy, nhưng thầy ơi, làm sao, làm sao giữ được thẩy ở lại, hiền
hậu, vui vẻ, tốt lành như thầy của chúng con xưa kia ? Làm thế nào, thầy ơi I
Chị con dâu đã nhận xét rất đúng, rất đầy đủ về tình cảnh nan giải của
Trương Ba lúc này.
Lời nói cũa chị con dâu chứa đựng sự thực phũ phàng có tác dụng thức
tỉnh hổn Trương Ba, thúc đẩy ông tới một sự lựa chọn, một hành động đau xót
nhưng quyết liệt. Đoạn độc thoại thể hiện sự dằn vặt, khổ sở của hồn Trương
Ba khi phải đối diện với chính mình, khi tự đặt ra và trả lời nhữhg câu hỏi của
lương tâm : Mày đã thắng thế rồi đấy, cái thân xác không phải của ta ạ, mày
đã tìm đủ mọi cách để lấn át ta... Nhưng lẽ nào ta lại chịu thua mày, khuất
phục mày và tự đánh mất mình 7 “Chẳng còn cách nào khác”! Mày nói như thế
hả ỸyNhưng có thật là không còn cách nào khác ? Không cần cái đời sống do
mày mang lại Ị Không cần!
Để củng cố thêm quyết tâm, Trương Ba thắp nhang cầu khẩn sự giúp đỡ
của vị tiên cờ Đế Thích và thổ lộ nỗi khổ tâm của mình: ông Đế Thích ạ, tôi
không thể tiếp tục mang thân xác anh hàng thịt được nữa, không thể được !...
Không thể bên trong một đằng, bân ngoài một nẻo được. Tôi muốn được là tôi
toàn vẹn. Thế nhưng những lời giải thích của Đế Thích lại làm cho Trương Ba
một phen bàng hoàng: Thế ông ngỡ tất cả mọi người đều được là mình toàn
vẹn cả ư? Ngay cả tôi đây. ở bên ngoài, tôi đâu có được sống theo những điều
tôi nghĩ bên trong. Mà cả Ngọc Hoàng nữa, chỉnh người lắm khi cũng phải
khuôn ép mình cho xứng với danh vị Ngọc Hoàng. Dưới đất, trên trời đều thế
cả, nữa là ông. ông đã bị gạch tên khỏi sổ Nam Tào. Thân thể thật của ông
đã tan rữa trong bùn đất, còn chút hình thù gì của ông đâu I
Bàng hoàng nhưng Trương Ba vẫn như đang đắm mình trong dòng suy
nghĩ, dằn vặt, thoáng chút trách móc: Sống nhờ vào đồ đạc, của cải người
khác, đã là chuyện không nên, đằng này đến cái thân tôi cũng phải sống nhờ
anh hàng thịt, ông chỉ nghĩ đon giản là cho tôi sống, nhưng sống như thế nào
thì ông chẳng cần biết!
258