Page 19 - Bài Văn Mẫu
P. 19
'CV", '
Chúng ta có thể lấy một số tác phẩm kinh điển của các nhà văn nổi tiếng
thê' giới để chứng minh và khẳng định ý kiến của La Bơ-ruy-e là đúng.
Bộ tiểu thuyết Những người khốn khổ của Vích-to Huy-gô là bài ca tuyệt
vời về tình thương yêu con người, về đức vị tha, hi sinh đến quên mình. Nhân
vật Giăng Van-giăng là “nhân vật tư tưởng” tiêu biểu cho chủ nghĩa nhân đạo
của nhà văn. Người thợ làm vườn nghèo khổ này vì thương đàn cháu mổ côi
nheo nhóc, đói khát nên đã liều đập vỡ cửa kính tiệm bán bánh mì để lấy cắp
một ổ bánh. Bị kết án khổ sai, Giăng Van-giăng mấy lần tìm cách vượt ngục
nhưng không thành nên thời gian ngồi tù cứ kéo dài ra mãi. Sau khi được trả
tự do, vì hoàn cảnh ngặt nghèo, Giăng Van-giăng lại phạm tội cướp đồng xu
của một đứa trẻ và lấy cắp bộ đồ ăn bằng bạc của giám mục Mi-ri-en. Sự độ
lượng và lòng bác ái của vị giám mục nhân từ đã cứu Giăng Van-giăng thoát
vòng lao lí và nó tác động rất lớn tới tư tưởng, tình cảm của con người tội
nghiệp này. Nó đóng vai trò quyết định trong việc thay đổi cuộc sống và tính
cách của Giăng Van-giăng.
Đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền tiêu biểu cho phong cách
nghệ thuật của Vích-to Huy-gô và mang dấu ấn đặc trưng của chủ nghĩa lãng
mạn trong văn chương Pháp thế kỉ XIX. Nội dung đoạn trích phản ánh sự đối
lập giữa cái ác và cái thiện, giữa bạo lực cường quyền và nạn nhân của nó.
Qua đó, nhà văn phê phán cường quyền, khơi dậy mối đồng cảm với những
người khốn khổ và khẳng định lí tưởng nhân đạo tốt đẹp.
Từ một người tù khổ sai, sau nhiều năm làm việc cật lực, Giăng Van-giăng
đã trở thành ông chủ nhà máy có uy tín và được dân chúng tín nhiệm bầu
làm thị trưởng, ông quan tâm và có những nghĩa cử cao đẹp đối với người
đàn bà bất hạnh Phăng-tin. Bị tên mật thám Gia-ve phát hiện và đến bắt,
Giăng Van-giăng (tức thị trưởng Ma-đơ-len) không hề run sợ. Trước thái độ
hung hăng, tàn nhẫn của Gia-ve, ông vẫn tìm cách trấn an Phăng-tin để níu
kéo sự sống cho chị. Phăng-tin chết vì bị sốc trước sự thực phũ phàng (tên
mật thám Gia-ve túm cổ áo ngài thị trưởng đáng kính). Giăng Van-giăng ghé
tai chị thì thầm hứa sẽ tìm bằng được bé Cô-dét - đứa con gái yêu quý của
chị. Một điều kì diệu ngoài sức tưởng tượng đã xảy ra: Điều mà chẳng ai nghi
ngờ là bà xơ Xem-pli-xơ, người độc nhất chứng kiến cảnh ấy, thường kể lại
rằng lúc Giăng Van-giăng thì thầm bên tai Phăng-tin, bà trông thấy rõ ràng
một nụ cười không sao tả được hiện trên đôi môi nhợt nhạt và trong đôi mắt
xa xăm, đầy ngỡ ngàng của chị khi đi vào cõi chết. Đây là một ảo tưỏng cảm
động trước một sự thực cao cả làm rung động sâu xa tâm hồn người đọc.
18