Page 245 - Những bài Làm Văn 12
P. 245

Lor-ca bơi sang ngang
                      trên chiếc ghi ta màu bạc

                      chàng ném lá bùa cô gái Di-gan
                      vào xoáy nước
                      chàng ném trái tim mình
                      vào lặng yên bất chợt

                      ll-la li-la li-la...
        ở đoạn thơ này, Thanh Thảo vẫn tiếp ti^c sử dụng các biện pháp so sánh
     và  ẩn  cụ  tuợng  trưng  để  khắc  đậm  niềm  tin.  Cùng  với  ý  không  ai  chôn  cất
     tiếng đàn,  hình  ảnh  đưòng chỉ tay là  ẩn  dụ  về  số phận,  về  định  mệnh  nghiệt
     ngã,  ít nhiều  nhắc nhớ  đến chi ‘iết Gar-xi-a Lor-ca bị bọn  phát xít thủ  tiêu và
     ném  xác  xuống  giếng.  Các  hình  ảnh  tượng  trưng  như  giọt  nước  mắt  vầng
     trăng  - long lanh  trong đáy giếng,  Oàng sông,  lá  bùa,  chiếc ghi ta  màu bạc,...
     đều  được  sáng  tạo  theo  lối  thơ tượng  trưng  ám  chỉ cõi  chết,  nơi  siêu  thoát.
     Các  hành  động  ném  lá  bùa,  ném  trái tim  mình cũng  có  ý  nghĩa tượng  trưng
     cho sự giã từ vĩnh viễn, một sự lựa chọn của Lor-ca.
        Câu thơ; không ai chôn cất tiếng đàn - tiếng đàn như cỏ mọc hoang... chứa
     đựng  nhiều  tầng  nghĩa.  Tiếng  đàn  tượng  trưng  cho  tài  năng  nghệ  thuật của
     Lor-ca,  cho tình yêu tự do và yêu con  người  mà  ông  suốt đời theo đuổi. Đấy
     là cái đẹp không bạo lực nào có thể huỷ diệt nổi.  Nó sẽ sống mãi, truyền lan
     mãi, giản  dị  mà  kiàn cường  như cỏ dại.  Đây cũng  là  nỗi xót thương trước cái
     chết bi thảm của một thiên tài; trước hành trình cách tân  nghệ thuật dang dở
     không  chỉ  với  bản  thân  Lor-ca  mà  còn  với  nền  văn  chương  Tây  Ban  Nha.
     Nghệ  thuật bỗng thành thứ  cỏ  mọc hoang ?! Nhưng  y  thơ đâu  chỉ dừng  lại  ỏ
     đó.  Dường  như còn  có cả tâm trạng của người  nghệ  sĩ đọng lại thành những
     hình ảnh đẹp và buồn: giọt nước mắt vầng trăng - long lanh trong đáy giếng,...
     nhú giọt nưôc mắt khóc thương  người  nghệ  sĩ chân chính của nhân dân.  Câu
     thơ gọi những suy tư, liên tưởng đa chiều trong lòng người đọc.
        Nói về cái chết và để cái chết của Lor-ca bớt phần bi thảm, nhà thơ Thanh
     Thảo đã kết hợp những hlnh ảnh dân gian với những hình ảnh hiện đại để thể
     hiện  sáng  tạo  nghệ  thuật  của  riêng  mình :  đường  chỉ tay  đã  đứt,  dòng  sông
     rộng  vô  cùng,  phận  người thi ngắn  ngủi mà thế giới thì mênh  mang.  Lor-ca đã
     đi vào cõi  bất tử với  hình  ảnh:  Lor-ca  bơi sang  ngang  -  trên  chiếc ghi ta  màu
     bạc.


     244
   240   241   242   243   244   245   246   247   248   249   250