Page 228 - Những bài Làm Văn 12
P. 228
Nếu ở những khổ thơ trên, hai hình tượng sóng và em đan cài, quấn quýt
vào nhau như hình với bóng, bổ*sung cho nhau nhằm đặc tả một tình yêu đẹp
đẽ, nồng nàn, thuỷ chung thì đến đoạn này, dường như những con sóng lặng
dần đi, nhường chỗ cho những suy tư sâu xa về cuộc đời, năm tháng, về các
quy luật vĩnh cửu của tự nhiên:
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về x'a.
Tình yêu đẹp đẽ là thế, thiêng liêng là thế nhưng thật mong manh, khó
nắm bắt, khó giữ gìn. Một linh cảm lo lắng thấp thoáng mơ hồ về lòng người
có thể đổi thay, tình yêu có thể vơi cạn, phai nhạt theo dòng chảy vô tận của
thời gian.
Băn khoăn, lo lắng nhưng vẫn không vơi tin tưỏng. Mọi chuyện rồi sẽ qua
đi: cuộc đời, năm tháng... và máy kia cũng cứ bay mãi vào cõi xa xăm, vô định.
Cuối cùng: Chỉ còn em và anh, cùng tình yêu ở lại.
' ở khổ thơ cuối, khát vọng tình yêu của nhà thơ thật mãnh liệt. Nhà thơ ao
ước tình yêu vượt khỏi cái hữu hạn của đời người để tồn tại vĩnh viễn, bất diệt
như những con sóng vô hạn vô hồi;
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ.
Fừ phát triển, thăng hoa cũa cảm xúc và ý tưởng ở đoạn kết được thể
hiện thật rõ ràng. Chủ thể trữ tình đứng trước muôn trùng sóng bể mà nghĩ về
đôi lứa (anh em), nghĩ về tình yêu (biển lớn). Tình yêu đã bùng cháy thành
ngọn lửa khát vọng nhưng vẫn khi^m nhường, kín đáo. Em ao ước được hoá
thân Thành trăm con sóng nhỏ để được hoà nhập vào Giữa biển lớn tình yêu,
nghĩa là ước muốn đạt được tình yêu vĩnh hằng. Nhà thơ muốn biến cái hữu
hạn của đời người thành cái vô hạn của thiên nhiên và hoà tan tình yêu vào
thiên nhiên vĩnh cửu để ngàn năm sau, những con sóng đại dương vẫn cất
cao tiếng hát ca ngợi tình yêu. Đó cũng là khát vọng cháy bỏng của con
người từ trước tới nay.
227