Page 227 - Những bài Làm Văn 12
P. 227
nhớ anh đến mức: Cả trong mơ còn thức thì quả là nỗi nhớ đã lên tới đỉnh
điểm. Thức trong mơ - một nghịch lí đặc sắc. Quả là nỗi nhớ đã ăn sâu vào
tiềm thức, không bao giờ nguôi ngoai.
Đoạn thơ này đặc biệt chỉ có hai câu, khác với những khổ bốn câu trước
và sau nó. ở trên, nhân vật trữ tình còn nhờ lời sóng để bày tỏ lòng mình thì
đến đây đã trực tiếp cất lên tiếng nói tha thiết, chân tình.
Nỗi nhớ còn được gắn liền với khái niệm thời gian vô tận và không gian vô
biên. Với thời giarí, nỗi nhớ không phân biệt ngày đêm. Với không gian, nó
chẳng có nhiễu phương hướng. Không giaq có bôn phương Đông, Tây, Nam,
Bắc chứ tình yêu của em chỉ có một phương, đó là anh. Chỉ riêng anh là khiến
em luôn nghĩ tới và hướng về:
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương.
Nếu tình yêu là một quy luật của tự nhiên thì sự thuỷ chung lại là quy luật
của tình yêu: Nơi nào em cũng nghĩ, Hướng về anh - một phương. Lời thề giản
dị mà sâu sắc và xúc động. Những người đang yêu bao giờ cũng hướng về
nhau. Họ là mặt trời suốt đời soi sáng và sưởi ấm cho nhau.
Tình yêu dù trong sáng, mãnh liệt tới đâu chăng nữa thì cũng vẫn gắn với
đời thường, mà đời thường lại vốn nhiều dâu bể. Vì thế ngoài sự say mê,
những người đang yêu còn phải có đủ ý chí và nghị lực để vượt qua mọi
giông bão của cuộc đời với niềm tin son sắt.
Vậy thì những người đang yêu hãy nhìn vào sóng, hãy học bài học từ sóng :
ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó,
Con nào chẳng tới bờ,
Dù muôn vời cách trở.
Dù gió xô bão giạt tới phương nào .đi nữa thì cuối cùng sóng cũng tìm đến
với bờ. Em cũng vậy, cho dù gian nan, cách trở đến đâu, lòng em, tình em
cũng vẫn hướng về anh. Niềm tin và nghị lực em tim thấy ỏ thiên nhiên và ỏ
chính mình. Khi đã thực lòng yêu, Dù muôn vời cách trở, chúng mình vẫn vượt
qua hết để đến với nhau. Em tự động viên mình và cũng là động viên anh để
chúng ta có thêm nghị lực trên con đường đến với hạnh phúc đích thực.
226