Page 160 - Những bài Làm Văn 12
P. 160

Ve kêu rừng phách đổ vàng
                      Nhớ cô em gái hái măng một mình
                          Rừng thu trăng rọi hoà bình

                      Nhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung.
      Đoạn  thơ  này  được  coi  là  một trong  những  đoạn  hay  nhất  bởi  bút  pháp
   nghệ thuật của Tố Hữu đã đạt tới trình độ cổ điển. Căn cứ vào nội dung và vị
   trí của  đoạn  thơ  trong  chuỗi  lời  đối  đáp  giữa  người  đi  và  kẻ  ở,  ta  hiểu  đây
   chính là lời của người ra đi, tức các cán bộ, chiến sĩ về xuôi.
      Câu thơ mở  đầu:  Ta  về,  mình có  nhớ ta... giống  như lời đưa đẩy trong đối
   đáp giao duyên của ca dao, dân ca:  Mình về mình có nhớ chăng,  Ta về ta nhớ
   hàm răng mình cười...  là câu hỏi tu từ có tác dụng  khcỊi gợi và  liên kết các nỗi
   nhớ lại với nhau một cách khéo léo, nhuần nhị.
      ở  câu  thơ  thứ  hai:  Ta  về,  ta  nhớ  những  hoa  cùng  người,  hình  ảnh  hoa
   tượng  trưng  cho  vẻ  đẹp  của  thiên  nhiên  Việt  Bắc.  Trong  tâm  tưỏng  của
   những người ra đi in đậm cảnh sắc tươi xanh, tràn đầy sức sống của vùng đất
   mình  đã  gắn  bó  suốt một thời gian  dài.  Nhớ  hoa cũng  chính  là  nhớ  người và
   ngược lại.
      Trong bốn  câu  lục bát tiếp theo, tác giả  đã vẽ  nên  bằng  ngôn  ngữ thơ ca
   một bộ  tranh tứ  bình  về  thiên  nhiên  Việt Bắc.  Mỗi  bức tranh  đều có  nét đẹp
   riêng.  Ngòi  bút tạo  hình  của  nhà  thơ đã  đạt tới  trình  độ  “ thi trung  hữu  hoạ”.
   Bút  pháp  miêu  tả  nhất  quán :  câu  lục  được  dành  để  tả  cảnh,  còn  câu  bát
   được dành để vẽ  người. Trong nỗi nhớ của người ra đi, cảnh vật và con người
   Việt Bắc hoà quyện với nhau, tạo thành một chính thể thống nhất.

      Bức tranh thứ nhất:
                          Rừng xanh hoa chuối đỏ  tươi
                      Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.
      Màu  hoa  chuối  đỏ  tươi nổi  bật  trên  sắc  xanh  của  rừng  núi.  Nhà  thơ  đã
   khéo  léo  dùng  sự  tương  phản  gicTa  màu  đỏ  và  màu  xanh để  làm  sáng  lên
   cảnh  rừng  già,  gợi  lên  cảm  giác  ấm  áp.  Những  bông  hoa  chuối như  những
   ngọn lửa làm  giảm  bớt vẻ  u tịch của cảnh vật. Giữa khung cảnh ấy, hình ảnh
   con người tuy bé nhỏ nhưng vẫn sinh động, không bị chìm đi. Ánh nắng chiếu
   lấp lánh trên con dao người đi rừng giắt ngang lưng khiến con người trỏ thành
   điểm sáng di động và là trung tâm của bức tranh. Thiên  nhiên không che lấp
   mà thực sự làm nền cho vẻ đẹp của con người lao động.


                                                                         159
   155   156   157   158   159   160   161   162   163   164   165