Page 158 - Những bài Làm Văn 12
P. 158
ĐỂ 32: Phân tích đoạn thở sau trong bài Việt Bẳc của Tố Hữu.
Ta về, mình có nhớ ta
Ta về, ta nhở những hoa cùng người,
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang.
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhở cô em gái hái măng m ột mình
Rừng thu trăng rọi hoà bình
Nhớ ai tiếng hát ân tinh thuỷ chung.
I. DÀN Ý
1. Mỏ bài:
- Bài thơ Việt Bắc vừa là một bản tình ca nồng nàn vừa là bản anh hùng ca về
cách mạng, về cuộc kháng chiến mà cội nguồn sâu xa của cảm xúc là tình yêu quê
hương đất nước, là sức mạnh của nhân dân, là truyền thống đạo lí ân nghĩa thuỷ
chung của dân tộc Việt Nam.
- Đoạn thơ từ câu Ta về mình có nhớ ta... đến câu ...Nhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ
chung là nỗi nhớ thương da diết con người và cảnh vật chiến khu Việt Bắc của Tố
Hữu.
2. Thân bài:
- Hai câu thơ đẩu phản ánh tâm trạng của người ra đi và người ở lại trong buổi
chia tay.
- Trong tám câu thơ tiếp theo, tác giả vẽ nên những bức tranh tuyệt đẹp của
thiên nhiên Việt Bắc.
' - , ,
- Ngòi bút tạo hình của nhà thơ đã đạt tới trình độ cố điên. Bút pháp miêu tá
nhất quán; câu lục được dành đê' tá cảnh, còn câu bát được dành để “vẽ” người.
- Trong nỗi nhớ của người đi, cảnh vật và con người Việt Bắc hoà quyện với nhau
thành một thể thống nhất.
- Cảnh thứ nhất với màu hoa chuói đỏ tươi nổi bật trên nền xanh của lá. Sự
tương phản giữa hai màu xanh - đỏ làm sáng rừng già. Ánh nắng lấp lánh trên chiếc
dao người đi rừng giắt ngang lưng là điểm sáng của bức tranh.
157