Page 156 - Những bài Làm Văn 12
P. 156
Mình về với Bác đường xuôi,
Thưa giùm Việt Bắc không nguôi nhớ Người.
Nhớ Ông Cụ mất sáng ngời,
Áo nâu, túi vải đẹp tươi lạ thường!
Nhớ Người những sáng tinh sương,
Ung dung yên ngựa trên đường suối reo.
Nhớ chân Người bước lên đèo,
Người đi rừng núi trông theo bóng Người...
Tố Hữu đã vẽ lên chân dung Bác - một lãnh tụ cách mạng đồng thời là
một thành viên thân thiết trong đại gia đình các dân tộc ở chiến khu.
Mở đầu đoạn thơ là hai câu mang đậm âm hưởng ca dao, dân ca, rất phù
hợp với việc bày tỏ tấm lòng đinh ninh thương nhớ của đồng bào:
Mình về với Bác đường xuôi,
Thưa giùm Việt Bắc không nguôi nhớ Người.
Sáu câu thơ tiếp theo là bóng dáng, hình ảnh Bác in đậm trong tâm khảm
sắt son, trung thành ấy.
Người dân chiến khu gọi Bác Hồ bằng cách gọi thành kính và thân mật;
Ông Cụ. Nhớ ông Cụ trước hết là nhớ đôi mắt sáng ngời, biểu lộ trí tuệ sắc
sảo và lòng nhân ái bao la. Những năm tháng sống ở rừng, Bác gần gũi, hoà
hợp với đồng bào các dân tộc từ cách nói, dáng đi đến lối ăn mặc dân dã: Áo
nâu, túi vải đẹp tươi lạ thường. Nét đẹp tâm hồn và phẩm giá cao quý từ bên
trong toả sáng ra bên ngoài làm cho hình ảnh Bác càng trỏ nên rạng ngời
trong những tấm lòng thành kính yêu thương.
Không chỉ con người thương nhớ Bác mà cả thiên nhiên Việt Bắc cũng
khắc ghi hình bóng Bác trên khắp các nẻo đường kháng chiến:
Nhớ Người những sáng tinh sương,
Ung dung yên ngựa trên đường suối reo.
Nhớ chân Người bước lên đèo,
Người đi rừng núi trông theo bóng Người.
Đoạn thơ như một bức tranh phong cảnh với những hình ảnh nên thơ, nên
nhạc. Đang thời kháng chiến đạn bom mà khung cảnh ở đây vẫn yên tĩnh,
thanh bình. Sáng sớm tinh sương, không khí trong trẻo, tinh khiết, tiếng vó
155