Page 137 - Những bài Làm Văn 12
P. 137

nước đã trở thành nét chủ đạo trong nội dung thơ ca. Các nhà thơ - chiến sĩ có
     dịp  đặt chân  trên  khắp  các  nẻo  đường  Tổ  quốc  nên  cảm  hứng  về  đất  nước
     càng dạt dào, bay bổng.
        Bên kia sông Đuống (Hoàng Cầm),  Việt Bắc (Tố Hữu) và  Đất nước (Nguyễn
     Đình  Thi)  vừa có  những  nét chung, vừa có  những  nét  riêng  làm  nên  vẻ  đẹp
     của từng bài thơ.
        Bắt đầu bài thơ Bên kia sông Đuống là vẻ đẹp của con sông hiền hoà;  cát
     trắng phẳng lì,  một dòng lấp lánh,  xanh xanh bãi mía bờ dâu,  ngô khoai biêng
     biếc...  Đó  là  cảnh  thanh  bình  no  ấm  của  quê  hương.  Trong  kí  ức  nhà  thơ,
     vùng  đất  Kinh  Bắc  hiện  lên  với  tất cả  vẻ  đẹp truyền  thống  của  nó.  Nhớ  tới
     quê  hương,  làm  sao  quên  được  hương  lúa  nếp  thdm  nồng,  với  những  bức
     tranh dân gian Đông Hồ nổi tiếng, với màu sắc tươi vui, nội dung hiện thực và
     nét vẽ đậm đà, chân chất rất Việt Nam:
    •                   Tranh Đông Hồ gà lợn nét tưdi trong
                         Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp.
        Rồi những hội hè, đình đám trên núi Thiên Thai, trong chùa Bút Tháp, xôn
     xao,  rạo rực với bao làn điệu dân ca quan họ thắm thiết nghĩa tình, với những
     chàng trai, cô gái dập dìu trẩy hội mùa xuân.
        Quê  hương  là  cảnh,  là  người.  Con  người  quê  hương  để  lại  ấn  tượng  sâu
     đậm  trong  lòng tác giả:  Những nàng môi cắn chỉ quết trầu,  Những cụ già pho
     phd tóc  trắng,  Những  em  sột soạt quần  nâu...  Những  cô  hàng xén  răng  đen,
     Cười  như mùa  thu  tỏa  nắng...  Những  nàng  dệt  sợi,  Đi bán  lụa  màu,  Những
     người thợ nhuộm,  Đồng  Tỉnh,  Huê  cầu... Thiên nhiên, con  người, cuộc sống...
     tất cả dệt nên bức tranh hài hoà, tươi đẹp của quê hương bên kia sông Đuống.
        Nhưng  giờ  đây,  giặc thù  kéo đến  ngùn  ngụt lũa hung tàn, chúng đi tới đâu
     tàn phá tới đó, điên cuồng như bầy chó ngộ, khiến quê  hương của nhà thơ tan
     tác, điêu linh: Ruộng ta khô,  Nhà ta cháy...,  Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang...

        Nào chỉ đau đớn ở vật chất? Quân giặc đốt phá, giết chóc... nhưng đó mới
     chỉ là  những  vết thương  trước  mắt  nhìn  thấy  rõ,  còn  điều  sâu  xa  hơn,  có  ai
     ngờ:

                         Mẹ con dàn lợn âm dưdng
                         Chia lìa đôi ngả
                         Đám cưới chuột đang tưng bừng rộn rã
                         Bây giờ tan tác về đâu



     136
   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142