Page 134 - Những bài Làm Văn 12
P. 134

triết lí mà  vẫn  thi  vị,  trữ tình:  Khi  ta  ở  chỉ là  nơi đất ở,  Khi ta  đi,  đất đã  hoá
  tâm hồn\  hay:  Tinh yêu làm đất lạ  hoá  quê  hương...  Bằng thơ, tác giả đã  nói
  giùm  chúng  ta  những  suy  nghĩ  chân  thành  ẩn  chứa  tận  đáy  lòng  về  quê
  hương, đất nước:
                  Ôi TỔ quốc ta yêu như máu thịt
                  Như mẹ cha ta,  như vợ như chồng

                  Ôi TỔ quốc,  nếu cần tạ chết
                  Cho mỗi ngôi nhà,  ngọn núi,  con sông I
     Lịch sử bốn  ngàn  năm  dựng  nước’ và giữ  nước,  ba mươi năm  liên tục thực
  hiện hai cuộc kháng chiến ác liệt chống  Pháp rồi chống Mĩ đã tác động mạnh
  mẽ tới hồn thơ Tô' Hữu. Thơ ông là sự kết hợp hài hoà giữa tình cảm mãnh liệt
  và suy nghĩ sâu sắc trước con người, thời đại:
                  Không nỗi đau nào riêng của ai
                  Của chung nhân loại chiến công này
                  Việt Nam ơi,  máu và hoa ấy

                  Có đủ mai sau thắm những ngày ?
     Máu tượng trưng cho sự hi sinh  mất mát to lớn của dân tộc Việt Nam trong
  mấy  cuộc  chiến  tranh  giữ  nước.  Hoa  tượng  trưng  cho  chiến  công  và  vinh
  quang  ngời  sáng.  Máu và  hoa  là  sản  phẩm  nghệ  thuật  của  óc  sáng  tạo và
  cảm xúc mãnh liệt của nhà thơ để nói về đất nước, dân tộc.
     Những hình tượng thơ như trên tác động đến  người đời bằng mối giao cảm
  và cộng hưởng. Quá trình tiếp nhận thông tin trong thơ không đơn thuần bằng
  sự phân tích lí trí mà chủ yếu là sự đồng tình, đồng điệu của tâm hồn.
     Nếu  như Lê  Quý  Đôn  nhấn  mạnh:  Thơ phát khởi từ trong lòng người ta thì
  Ngô Thì Nhậm cũng có ý  kiến tương tự:  Mây gió  cỏ  hoa xinh tươi,  kì diệu đến
  đâu,  hết thảy cũng đều  từ trong lòng mà  ra. Ý  ông  muốn  nói đến cái gốc của
  tình  cảm  phải  là  cái  thiện.  Cái  tâmcủa thi  sĩ phải  là  thiện  tâm,  hay  nói cách
  khác,  muốn  có  thơ  hay,  nhà  thơ  phải  giàu  tình  cảm,  nhân  hậu,  thực  sự  yêu
  thương trân trọng  con  người và gắn  bó  với cuộc sống.  Nguyễn  Du từng  nhận
  định về cái tàm và cái tài của thi nhân:

                            Thiện căn ở tại lòng ta,
                        Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.
                                              (Truyện Kiểu)


                                                                        133
   129   130   131   132   133   134   135   136   137   138   139