Page 30 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 30

phong trào công nhân, vào các xí nghiệp, trường học... nên người như anh
        Cúc rất cán. Theo sự giới thiệu của tôi, tổ chức Đảng ở Hải Phòng rất chú
        ý đến anh. Trong phong trào quần chúng do Đảng phát động và lãnh đạo
        thời kỳ năm 1930 rất sôi động, trường Bonnal là một điểm nóng. Tổ chức
        Đảng chú ý trường Bonnal và bọn mật thám Pháp cũng ngày đêm rình rập
        trường này.
           Anh Cúc tham gia xây dựng tồ thanh niên học sinh đoàn, trực thuộc
        Thanh niên Cách mạng đổng chí hội. Ngày 1-5-1930, trong khi rải truyền
        đơn chống đế quốc, anh Cúc và một số học sinh của trường bị bắt, bị đày
        ra Côn Đảo. Lẽ ra anh Cúc chỉ bị giam giữ cải tạo vì lúc đó anh chưa đủ
        tuổi thành niên. Nhưng bọn mật thám Pháp lại rất sỢ vai trò của anh nên
        chúng kết án anh Cúc tù chung thân và đày đi Côn Đảo.

           Còn tôi khi ấy bị chúng đưa ra hội đổng xử 20 năm tù cấm cố ở Hà Nội,
        sau đó đưa về Hải Phòng, chuyển vê' nhà giam Sáu Kho rồi cũng đày đi
        Côn Đảo cùng lượt với anh Cúc.
           Tôi  nhớ lần  ấy bọn  mật thám Pháp  đưa chúng tôi  từ Hà Nội vê' Hải
        Phòng vào ban đêm để dân chúng không biết. Đoàn tù có cả trăm người,
        cả đống chí Ngô Gia Tự, Tô Chấn... Khi tàu đến Sáu Kho đã 11 giờ đêm,
        chúng đưa tù xuống hầm tàu, còng chân hai người một. Tôi và anh Cúc bị
        còng chung. Không khí đêm đông lạnh lẽo và yên tĩnh đến rợn người. Chỉ
        nghe thấy tiếng nước vỗ ì oạp dưới mạn tàu, tiếng còng khô lạnh và tiếng
        quát tháo của bọn lính áp tải. Nhiểu người tù đã lả đi sau một ngày bị đày
        ải... Chợt mọi người vùng dậy nhìn qua khe hở mạn tàu đen đặc. Trên bờ,
        hàng trăm đổng bào không hiểu vì sao biết tin bọn thực dân đưa tù đi Côn
        Đảo đã kéo ra bến Sáu Kho đả đảo bọn giặc, động viên anh em. Chợt trong
        tiếng ồn ào của đám đông vang lên tiếng gọi của một em gái nhỏ. Tiếng gọi
        đã cố sức lắm nhưng vẫn còn run run yếu ớt giữa đêm đen;
           - Anh Cúc ơi! Em nhớ anh lắm! Anh giữ sức khỏe đẽ về với em.
           Đang ngổi im lặng, bỗng anh Cúc khẽ giật mình rối bấm tay tôi và nói
        nghẹn ngào; “Em gái tôi đấy!”.
           Cô bé cứ nhắc đi nhắc lại hai, ba lán. Lúc đó có lẽ đã 12 giờ đêm... Tiếng
        cô bé chừng 12,  13 tuổi giữa đêm hôm khuya khoắt kêu gào thương nhớ
        mong đợi anh mình vẽ, ai nghe mà chẳng nát lòng. Bố mẹ, người chị đã



                                                                         29
   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35