Page 158 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 158
nghi ngơi cho đại biểu vê' họp hội nghị. Tôi nhớ như in, đêm đó, mười bốn
tráng tròn vành vạnh. Ánh trăng tràn qua cửa sổ vẽ thành những vệt sáng
trải dài trên vách. Bên hè, theo từng cơn gió thoảng, những tàu lá chuối
đong đưa xào xạc như múa nhảy chan hòa niềm vui hạnh phúc của hai
chúng tôi.
Gà đã gáy sáng mà câu chuyện tâm tình như chưa dứt được. Khi anh
nhắc đến nỗi cơ cực của thời thơ ấu, chúng tôi đã không cẩm được nước
mắt. Trả lời câu hỏi của tôi: “Nghe nói người cộng sản không biết khóc
mà?”. Anh nói; “Có chứ! Người cộng sản nếu có khác người thường là khác
ở chỗ biết lúc nào phải lau nước mắt”.
Ba ngày trời qua sao mà nhanh quá! Tôi phải lên đường đi dự Hội nghị
Phụ nữ Nam bộ, còn anh trở lại nhiệm vụ với bao khó khăn đang chờ. Chia
tay rồi, đây là chia tay lẩn đẩu, mà sao lúc nào, ở đâu, tôi vẫn cứ tưởng có
anh bên cạnh như đang mỉm cười theo dõi từng bước đi, từng hơi thở của
tôi và cũng là lần đẩu tôi mới chợt hiểu ra cái “nhiệm mầu” của tình yêu!
Từ khi có anh, tôi như được tiếp thêm sức mạnh tình cảm, tinh thán để
chịu đựng và vượt khó khăn trong công tác, bình tĩnh hơn khi gặp chuyện
Đ ó n g c h í N g uyên Văn Linh và v ợ trư ớ c khi lên đ ư ờ ng ra V iệt B ắc năm 1953.
Nguốn: Do gia đinh cung cấp.
157