Page 160 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 160

Nhiễu nơi anh em ta đào súng lên đòi vũ trang đấu tranh. Có một bà mẹ
      tìm đến gặp anh hỏi gay gắt: “Cứ đấu tranh hòa bình hoài sao? Làm cách
      nào khác chớ không thì chúng nó giết hết anh em mình!”.

        Trong lòng anh rất day dứt băn khoăn nhưng cứ phải kiên trì khuyên
      bảo cán bộ, đồng bào chờ chủ trương của Trung ương: “Lúc này cần phải
      bình tĩnh tìm ra phương hướng đấu tranh thích hợp, tránh thiệt hại cho
      Đảng, cho quần chúng nhân dân”.
        Anh lặn lội đi các tỉnh, nay chỗ này mai chỗ khác, để hiểu thêm dân và
      dân cũng cẩn sự có mặt của Đảng.
        Khi anh về miển Tây dự cuộc họp Xứ ủy do anh Ba Lê Duẩn chủ trì
      được ba ngày thì ở nhà tôi sanh cháu Hòa. Bé nặng 2,8kg. ô i giống bố y
      hệt, nhất là đôi mắt sáng long lanh. Nhìn cháu đòi bú mắt nhấp nháy, cái
      miệng chép chép dễ thương làm sao!
        Được  tin  tôi  sanh,  anh bươn bả trở vẽ. Trước mặt vợ con  anh  mừng
      không nói nên lời. Anh nhìn con thật lâu trìu mến thiết tha và cúi xuống
      hôn nhẹ lên trán con, nắm chặt tay tôi như truyền sự ấm nồng của tình yêu
      và niểm vui được làm cha. Để có nhiểu sữa cho con bú, anh ép tôi ăn món
      khoai tây hấp trứng gà. Tôi nhớ bức thư anh gởi vê' từ giữa đường Trường
      Sơn năm nào, nhìn nét mặt tràn đầy hạnh phúc, tôi biết anh không muốn
      rời con và tôi trong lúc này. Nhiệm vụ đang chờ. Kẻ thù đang rình rập theo
      từng bước chân anh. Nhìn anh ra đi mà mấy lần ngoái lại hướng mẹ con
      tôi, càng thương và càng lo cho anh. ôm  chặt con vào lòng, tôi thẩm thì:

      “Con gái bé bỏng của mẹ, con có biết mẹ lo cho bố đến dường nào không?
      Con là niềm hạnh phúc của bố và mẹ, con chóng lớn nhé!”.
        Đến lẩn tôi sanh cháu Bình, anh cũng không có mặt. Tình hình càng
      căng thẳng, cơ sở bể bạc, công tác càng khẩn trương, càng phải giữ gìn bí
      mật, những lần anh ghé thăm mẹ con tôi thưa dần. Các con tôi sống trong
      sự thương yêu đùm bọc của các dì Chín 'Vân, Ba Yêm, các cháu Hường, út
      Nhựt và những cơ sở che giấu mình.
        Hồi ấy cơ quan phụ vận,  cùng với tôi có các chị Tám Thanh,  Lê Thị
      Riêng, và Duy Liên. Chị em mình lúc đó cực lắm. Ai cũng phải gởi con để
      đi cơ sở, nhưng lòng luôn phập phổng lo sỢ kẻ thù giở trò bắt con để chiêu
      dụ mẹ. Tù tội tra tấn mình chịu được, nhưng nếu con mình rơi vào tay giặc


                                                                      159
   155   156   157   158   159   160   161   162   163   164   165