Page 49 - Nghề Thủ Công Truyền Thống Việt Nam
P. 49
Tuy nhiên không phải nghê nào, làng nào cũng nôi tiêng
cả. Nổi tiếng được hay không là nhờ vào sự kích thích của
nhu cầu thị trường: thị trường đô thị, thị trường ven đô,
thị trường vùng miền, thị trường cả nước và thị trường thế
giới. Trước hết nói đến các đô thị mà đứng đầu là kinh đồ
Thăng Long:
Chẳng thơm cũng thể hoa nhài,
Dau không thanh lịch cũng người Tràng An.
Từ khi Lý Thái Tổ dời đô, Thăng Long trở thành nơi
“bốn phương hội tụ”. Tầng lóp thị dân ở đây có cuộc sống
tương đối sung túc so với các nơi. Họ làm ăn khá giả nên
có nhu cầu sành ăn, sành mặc, sành chơi, sành dùng. Các
chợ Đông, chợ Tây, chợ Nam lần lượt xuất hiện: “Bán mít
chợ Đông, bán hồng chợ Tây, bán mây chợ huyện ” {chợ
Đông Bạch Mã, chợ Tây Ngọc Hà, chợ Bắc Diệu Đức, chợ
Nam Đại Hưng). Các dãy phố cũng hình thành, vào thời Lý
Thăng Long có 61 phố phường. Theo Dư địa Chí (Nguyễn
Trãi toàn tạp - Dư địa chí, NXB KHXH -1969, tr 193,194)9
Thăng Long vào trước thế kỷ XV, đã có 12 nghề thủ công,
đó là: “Phường Tàng Kiếm làm kiệu, áo giáp, binh khí, đồ
đai, nậm, vỏng, ghế, vóc, dù, lọng, tán. Phường Yên Thái
làm giấy. Phường Thụy Chương, phường Nghi Tàm dệt
vải nhỏ và lụa. Phường Hà Vân nung đá vôi. Phường Hàng
Đào nhuộm điều. Phường Tả Nhất làm quạt...” Những
nghề này được mang từ các làng xã ở nông thôn ra kinh đô
để lập nghiệp. Phổ phường có lẽ chỉ là bộ mặt bên ngoài
của các chợ địa phương hoặc làng xã địa phương để người
53