Page 234 - Một Số Phong Tục Tập Quán
P. 234
ta thay đổi tâm tính, người hiền lành trở nên độc
ác. Truyện "Chàng trai và vườn dưa" phê phán
lòng tham khiến ngưòi ta trở nên ngu dại mà quên
cả mạng sống của mình.
Trong thòi gian tu hành, các nhà sư có thể về
thăm nhà nhưng không được ngủ lại. Các nhà sư
khi ô"m đau có thể về nhà điều trị nhưng phải có
sự đồng ý của vị sư cả.
Cách xưng hô của các nhà sư với các người thân
trong gia đình có nhiều nét đặc biệt. Các nhà sư
không gọi cha mẹ là púc me (cha mẹ) mà gọi là
nhôm bô-rôs, nhôm so-rây (hai từ này là từ quy
định của nhà chùa; từ điển Chuôn Nat chỉ giải
thích là từ gọi cha mẹ của nhà sư mà thôi). Hai
từ nhôm bô-rôs, nhôm so-rây mãi mãi theo các
nhà sư suô"t đòi kể cả khi họ đã hoàn tục không
còn là sư nữa. Chính vì thê vào cộng đồng Khmer
chỉ nghe một người gọi cha mẹ có thể biết ngưòi
đó có đi tu hay không. Nhà sư không xưng côn (con),
không xưng kho-nhôm (tôi) với cha mẹ mà xưng
a-thạ-ma (bản thân hay bần tăng). Mọi người gọi
các nhà sư là looc. Con đã làm sư thì cha mẹ
cũng gọi con như vậy. Khi con không là sư nữa
thì từ looc tự nhiên biến mất. Cha mẹ họ lại kêu
họ là côn (con). Họ cũng xưng con vói cha mẹ.
Nói về trang phục của các nhà sư: về màu, nhà
sư chỉ được dùng sử dụng hai màu: màu vàng và
màu nâu sồng do nấu từ nhựa cây kho-nô (cây mít)
mà có được. Khi lao động trong chùa thì phía dưối
233