Page 360 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 360
hệ thống cấp bậc rất rõ rệt: cao nhất là giáo hoàng, tiếp đến là
Hồng y giáo chủ, Tổng giám mục, Giám mục, Linh mục. Trừ
chức Giáo hoàng do Hội đồng Hồng y bầu ra, các giáo phẩm
khác đều do bổ nhiệm.
Giáo hội có thế lực kinh tế rất hùng hậu. Giáo hội có rất
nhiều ruộng đất ở các nƣớc. Trên cơ sở ấy, các nhà thờ và tu
viện cũng bóc lột nông dân nhƣ những lãnh chúa phong kiến thế
tục. Bên cạnh địa tô, nông dân còn phải nộp thuế 1/10 cho giáo
hội. Ngoài ra, giáo hội còn bán ảnh thánh và các thánh tích kì lạ,
bán giấy miễn tội, tổ chức các lễ hội, khuyến khích tín đồ đến La
Mã hành hƣơng... để tăng thêm thu nhập.
Nhờ có nguồn tài chính dồi dào, giáo hội đã xây dựng nhiều
nhà thờ đồ sộ nguy nga và đƣợc trang hoàng lộng lẫy. Các giáo
sĩ, nhất là các giáo sĩ cấp cao thƣờng sống rất giàu sang, hơn thế
nữa, họ thƣờng không giữ đúng quy chế cấm dục của giáo hội.
Dựa vào uy tín tôn giáo khi mà các quốc vƣơng của các
nƣớc Tây Âu cũng là những tín đồ, giáo hội Thiên chúa đã chỉ
huy đƣợc chính quyền thế tục của nhiều nƣớc phƣơng Tây. Từ
cuối thế kỉ XI, giáo hoàng Grêgôriut VII (1073-1085) đã nêu ra
nguyên tắc giáo hội La Mã do chúa trời sáng lập nên tuyệt đối
không có sai lầm, quyền uy của giáo hoàng bao trùm cả thế giới,
vị trí của giáo hoàng không những cao hơn chính quyền của các
vua mà giáo hoàng còn có quyền phế truất các vua. Do vậy, một
số quốc vƣơng Tây Âu đã phải khuất phục trƣớc thế lực của giáo
hoàng.
Giáo hội còn là một thế lực lũng đoạn về tƣ tƣởng, ngăn cản
sự phát triển của văn hóa, nhất là của khoa học tự nhiên. Mọi
biểu hiện của tƣ tƣởng tiến bộ nhƣng trái với kinh thánh đều bị
cấm đoán.