Page 313 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 313
Những cuộc chinh phục liên tiếp của các tộc Giécmanh trên
lãnh thổ của đế quốc đã tàn phá nặng nề những di sản của nền
văn minh cổ đại. Chỉ có một thứ hầu nhƣ không bị ngƣời man
tộc xâm phạm, đó là các nhà thờ và tu viện của đạo Kitô. Chính
vì thế, chỉ có ở những cơ sở tôn giáo này mới giữ lại đƣợc một
số thành tựu của nền văn hóa cổ đại.
Trong khi đó các vƣơng quốc của ngƣời Giécmanh mới
thành lập không hề chú ý tới sự nghiệp văn hóa giáo dục, cho
nên hầu hết giai cấp quý tộc, kể cả nhà vua, đều mù chữ. Toàn
xã hội không có trƣờng học nào khác ngoài những trƣờng lớp do
giáo hội mở để đào tạo giáo sĩ.
Tuy giáo sĩ là tầng lớp có văn hóa duy nhất trong xã hội
nhƣng nói chung trình độ học thức của họ rất có hạn, số ngƣời
có trình độ học vấn tƣơng đối cao rất ít.
Do nhiệm vụ của việc giáo dục lúc bấy giờ chỉ là đào tạo
giáo sĩ, nên nội dung học tập chủ yếu là thần học, môn học đƣợc
suy tôn là "Bà chúa của khoa học". Ngoài thần học, còn có các
môn Ngữ pháp, Tu từ học, Lôgic học, Số học, Hình học, Thiên
văn học và Âm nhạc, đƣợc gọi là "Bảy môn nghệ thuật tự do".
Các môn học này đều là những môn phù trợ và phải phục vụ cho
Thần học.
Trong số bảy môn học này, môn Ngữ pháp được đặc
biệt chú trọng, do đó thường được vẽ hình một bà hoàng
đầu đội mũ miện làm biểu tượng. Nhiệm vụ của môn Ngữ
pháp là dạy tiếng La tinh, thứ ngôn ngữ chính dùng trong
các nghi thức ở nhà thờ và để đọc kinh thánh.
Lôgich học được gọi là "đầy tớ của thần học" cùng với
môn Tu từ học chủ yếu dạy thuật hùng biện để biện hộ cho
Kitô giáo chiến thắng các tà giáo.