Page 543 - Không Phải Huyền Thoại
P. 543

5 4 2    KHÔNG PHẢI HUYỀN THOẠI


           Vân là nhimg bậc đánh bên sưòn núi  dân tới noi ở của Tống tư lệnh.
        Căn  lán  nứa  đã  được  dựng  lại.  Nó  quá  nhỏ.  Trong  lán, chiếc  bàn  nứa,
        hai cái ghế dài  mặt ghép bằng những cây vần bổ đôi,  hai chiếc  giường
        tre nhỏ, một của đại tướng, một của đông chí bảo vệ, vẫn y như cũ, chỉ
        khác là tất cả đã được "ximăng hóa". Chẳng có cách nào khác, vì tre nứa
        không thể chống chọi được vói khí hậu rừng núi.

           Òng ngồi xuống chiếc bàn như năm  mưoi năm  xưa, nhìn  qua  cửa sổ
        ra kliu rừng trước mặt.  Rừng toàn những cây non. ồng hỏi:
           - Ngày xưa, ở đây toàn rùng già kia mà?

           Một cán bộ nói:

           -  Tlrưa bác, một thòi gian nlrà nước cho xây drmg làm trưòiig, cây cối
        bên đó bị chặt hết, may mà còn bên này giữ được. Từ khi có chủ trưong
        tôn tạo kliu di tích, rừng bên đó mói mọc lại.
           Cái  lán nhỏ này  có  thể  ví với  lán  Nà  Lừa  ở Tân Trào, noi  Bác  giữa
        những  ừận  sốt  rét  rừng  đã  nghĩ  tói  việc  triệu  tập  Hội  nghị  Tân  Trào
        quyết định Tổng khỏi nghĩa, mang lại một bình minh mói cho đất nước,
        mở ra kỷ nguyên độc lập, tự do sau tám mươi năm nô lệ. ở  lán Mường

        Phăng này,  theo  quyết  định  của  Bác  và  Trung  ương, Tổng  tư  lệnh  Võ
        Nguyên Giáp, đã điều binh trong mùa xuân 1954 trên cả nước, tiến hành
        trận  đánh  quyết  định  bẻ  gãy  mũi  giáo  của  đạo  quân  viễn  chinh  Pháp,
        báo hiệu buổi chiều tàn cvỉa chủ nghĩa  thực dân trong thế kỷ XX.

           Ông sẽ ngồi đây rất lâu, nếu đồng chí chủ tịch tỉnh không nhắc ông vào
        thăm qua đường hầm rồi ra gặp đồng bào đã tập trung đông bên ngoài.
           Con đường hầm ở ngay cạnh lán. Đường hầm này được đào khi trận
        đánh kéo dài và phirơng Tây đã tínlì tói việc dùng nhiĩng trận ném bom
        chiến lược, kể cả việc dùng bom nguyên tử để cún nguy cho Điện  Biên
        Phủ. Ngày đó nó là một công trìiứi kỳ vĩ.  Nhưng bây giờ mói thấy quá
        nhỏ hẹp. Cửa hầm mói được gia cố bằng bê tông, vừa hẹp vừa ữơn. Mọi

        ngưòi  chỉ  đi  được  một  đoạn  ngắn  rồi  phải  quay  lên  vì  bộ  đội  đã  lấp
        đường hầm không cho vào tiếp vì sợ nguy hiểm.
           Đại tướng vui vẻ hỏi:

           -  Nghe nói có cụ già ở Mường Phăng đã trên một trăm tuổi?
   538   539   540   541   542   543   544   545   546   547   548