Page 539 - Không Phải Huyền Thoại
P. 539
5 3 8 KHÔNG PHẢI HU\TN THOẠI
Ông đi chầm chậm giữa những hàng mộ trắng toát mà ông biết từ lâu
hầu hết không có tên các liệt sĩ. Mỗi lần nhìn những ngôi mộ không tên
này, ông lại thấy bứt rứt. Trong kháng chiến chống Pháp, phần đông
những người ra đi chiến đấu đều không nghĩ là mình sẽ trở về. Họ cũng
ít quan tâm tới lúc mình nằm xuống. Riêng chiến dịch này, trận đánh
kéo dài nửa năm. Những chiến sĩ mói không ngừng bổ sung ra mặt trận.
Phần lón là tân biiìlì. Những học sinh vừa ròi ghế Iilià trường. Những
dân quân ở vùng địch hậu. Nhiều người chưa bao giờ cầm súng. Tùứ\
hình mặt trận nhiều lức rất khẩn trưong. Nhiều khi họ vừa tới mặt trận,
lập tức được thẳng ra chiến hào. Các chiến sĩ mới tự đi tìm đon vị. Nhưng
khi đi dọc chiến hào, gặp noi nào đang có chiến đấu, họ xông vào tham
gia ngay. Một đon vị đánh ở sân bay, trong bình công, nhiều người giód
thiệu một chiến sĩ cắm cờ. Khi đó, quân địch rất đông dang tiến công
địch chiếm trận địa ta. Ta đã lấy một mảnli vải dủ làm thànlì một lá cờ
chuẩn, cắm giữa sân bay để cho pháo bắn chi viện. Lá cờ chuẩn bị bom
đạn hủy diệt. Giữa lúc ấy, một chiến sĩ lấy ngay lá cờ "Quyết chiến quyết
thắng" của đon vị lao mìiứi xông lên phía trước. Lát sau, một lá cờ đỏ
chói tiếp tục phấp phới bay ỏ đúng vị trí của lá cờ chuẩn cũ. Những đọt
tiến công mới của địch tiếp không thể vượt qua pháo bắn chặn của ta.
Rồi những trận đánh khác tiếp diễn. Lúc này mọi ngưòi nhớ đến anh.
Nlìimg kliông biết tìm đâu ra anli. Có thể là anh đã hy sinli. Hoặc anli
là ngưỏd của một đon vị khác. Nhũng ngưòi ở Điện Biên Phủ chỉ nghĩ đến
chiến đấu mà không nghĩ đến svr hm danh. Đây chỉ là một trong rất
nhiều trườiig họp mà ông được nghe khi xuống đon vị. Bao lần, ông tự
bảo là mình cũng có một phần lỗi không nhỏ.
Ông đi vào lìlìà tưởng niệm, ông cầm ba nén hương trong tay kliá lâu.
Bỗng ông cầm nhũng nén hương lập cập đi lại bàn thờ. Người ta đã nlTận
thấy nước mắt ông đang tuôn trào. Đồng chí cán bộ đi bên cạnh đỡ lấy
nén hương để mang đếiT cắm vào bát hương.
Ông viết mấy dòng vào sổ hm niệm.
Ông đi rất chậm rãi giữa những hàng mộ. Mỗi lần đến thăm nghĩa
trang, ông đều hy vọng được nliìn tên một người đồng đội nào đó giữa
hàng bia. ông bỗng dừng bên một ngôi mộ. Ngôi mộ này có tên. Một địa
chỉ đầy đủ viết bằng sơn màu đen, nét chữ còn tươi.