Page 541 - Không Phải Huyền Thoại
P. 541
5 4 0 KHÔNG PHẢI HUYỀN THOẠI
năm, ông lên thăm Al, có Quang Trung củng đi. Quang Trung đã đi với
ông từ ngày thành lập Giải phóng quân, rủumg thưa thớt nhiều rồi,
không nói nhữiTg người đã nằm lại Điện Biên Phủ, mà cả lứiửng ngưòd
đã chiến thắng tại Điện Biên Phủ. Điện Biên Phủ mói là nửa chặng
đường của chiến tranh. Họ đã nằm lại trên dọc đường đất nước. Cũng
không ít ngưòd qua đời vì bệnh tật. Khỏe như Quang Trung cũng nằm
trong số này.
Ông đã chuẩn bị sức lực để leo đồi, nó không cao lắm mà. ông muốn
mình sẽ chầm chậm leo lên đây, tiếp tục nhm ngắm và tiếp tục nghĩ về họ.
Ông lìlùn chiếc xe tăng, thời gian đã hủy hoại nó quá nhiều. Mà sao
không ai nghĩ đến chuyện làm cho nó một cái bệ, một cái mái che và phủ
cho nó một lóp son bảo vệ. Đây là một vật không thể làm lại. Nếu thiếu
nó thì AI còn gì? Mà sao ai đã nghĩ đến việc làm một con đường nhựa
để đưa ô tô lên đmh đồi Al...? Mỗi tấc đất ở đây đều nhuốm xưcmg máu
của đồng chí ta...!
Hầm ngầm AI và con đường hào xây gạch là di tích ít thay đổi. Cách
đó vài chục mét là cái hố sâu, dấu tích của quả bộc phá một ngàn cân
đã cuốn bay một phân đội địch trên đồi. Lòng hố đã được phủ xi măng
và miệng hố được tôn cao.
Ông nói vói những người cùng đi, mình sẽ đi bộ xuống đồi. ông nhìn
những cây rất xanh trồng hai bên đường, hỏi:
- Cây gì thế này?
- Thưa bác, đây là cây tếch, gỗ rất tốt dùng để đóng tàu.
Đi bộ mà đường hết cũng quá nhanh, ông trỏ một gốc cây nằm ả lưng
chừng đồi:
- Cây đa cụt đây phải không?
Một cán bộ đi cùng, vội nói:
- Thưa Đại hrớng, phải ạ. Đại tướng vẫn nhận ra nó?
- Nó vẫiì nguyên vẹn mà!
Báo cáo về AI thường xuyên nhắc về nó. Chính đêm đêm nó đã canh
giữ con đường từ Mường Thanh lên để kéo dài cuộc sống của AI được
hơn một tháng. Anh em nói, đêm đêm nó hiện lên trước mắt những ngưòi