Page 17 - Không Phải Huyền Thoại
P. 17
1 6 KHÔNG PHẢI HUYỀN THOẠI
trách về siức khỏe, anh luôn luôn vi phạm giờ giấc. Tôi đã chứng kiến
nhiều lần aiứi cố gắng thuyết phục bác sĩ: "Chỉ một chút nữa thôi, sắp
xong rồi." hoặc: "Làm việc này có gì mệt đâu!".
Sự di chuyến, sự thay đối không khí mang lại cho anh thích thú trong
công việc. Tôi đã theo anh nhiều lần trong những chuyến công tác. Bao
giờ cũng có một số cán bộ cùng đi. Ngưòi này làm việc xong lại tiếp người
khác. Nliững năm chiến tranh, anli làm việc cả trên đường đi. Xe anh
chạy trước, một cán bộ ngồi cùng anh. Một số cán bộ khác ngồi ả chiếc
xe sau sẵn sàng chờ đến lượt. Không phải ai cũng quen vói cách làm việc
này. Làm việc vói anh, thưòmg là những giây phút căng thẳng. Anh hay
có những câu hỏi bất chợt, mà ngưòd được hỏi không thể tùy tiện trả lời,
vì anh nhớ rất lâu, và khi có dịp sẽ kiểm tra lại. Nhiều người không giấu
được vẻ lo lắng khi nghe gọi tên. Một lần đoàn xe đổ dốc Tam Đảo, xe
anh đi trước bỗng dừng lại. Một cán bộ xuống xe, mặt xanh xám. Anh
Văn cũng xuống theo, thái độ rất băn khoăn. Hình rửiư anh không hiểu
tại sao lại có những người không thể làm việc klìi ngồi trên xe!
Những văn bản do anh làm chỉ được coi là hoàn thành khi nó đã
được gửi đi hoặc in ra.
Tuổi tác klìông làm mất đi của auh niềm dam mê này. Chỉ có sức klìỏe
là hạn chế được nó. Những ngưòi có hách nhiệm đã tìm mọi cách rứt
bớt chưong trừửi làm việc của anh, nhưng đôi lúc họ cũng nhận thấy:
để anh làm việc ở một chừng nào đấy mới là cách bảo vệ sức khỏe tốt
nhất cho anh.
Tôi đang làm công việc phác họa chân dung đồng chí Tư lệnh chiến
dịch lịch sử Điện Biên Phủ, cũng là đồng chí Tổng tư lệnh của hai cuộc
chiến ữanh giải phóng dân tộc.
Có lẽ cần bổ sung thêm một nét.
Tôi kém anh mưòi lăm tuổi.
Vào những năm tôi đã lổn tuổi rồi, có lúc anh bỗng dưng hỏi: