Page 13 - Không Phải Huyền Thoại
P. 13
12 KHÕNG PHẢI HUYỀN THOẠI
đầu, tôi trực tiếp chứng kiến anh đối mặt vói một "tai biến" (cũng may,
đó chỉ là sự lầm lẫn). Sao một con người có thể thanh thản đến như vậy?
Và sau này, tôi có dịp chứng kiến thái độ của anh trước những thử thách
ữong chiến tranh, trong cuộc sống, có trườiìg họp vượt quá sức chịu
đimg của con người, anh đều có một thái độ cực kỳ bmh thản. Nhưng,
như lòi anh nói: "Sau lúc đó, thì tôi mệt". Cái mệt chỉ đến sau với anh.
Đây là một đức tính rất lạ ở anh. Đức tứứi góp phần giúp anh vượt
khó ữong cuộc hành trình xuyên thế kỷ.
Sau khi chiến tranh kết thúc, nhiều người trong nưác cũng như ngoài
nước hỏi Đại tướng Võ Nguyên Giáp: "Vì sao Chủ tịch Hồ Chí Minh đã
chọn Đại tướng làm người đứng đầu lực lượng vũ trang?" Có lần anh
mỉm cười trả lời: "Điều này phải hỏi Bác..."
Tôi cũng đã có lần hỏi anh Văn: "Xiiì anlì cho biết vì sao Bác đã chọn
anh phụ trách đội Việt Nam Tuyên ữuyền Giải phóng quân?" Anh nói:
"Tôi đã suy nghĩ về chuyện này, cũng chưa thật hiểu vì sao, bây giờ Bác
đã đi xa, chỉ còn là ức đoán".
Năm 1940, Võ Nguyên Giáp và Phạm Văn Đồng được Trung ưong
Đảng ta cử sang Vân Nam gặp lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc. Khi đó, anh
hai mưoi chín tuổi, đầy nhiệt huyết. Bác đã năm mưoi, vói ba chục năm
đi tìm đường cứu nirớc đầy gian nan. Phạm Văn Đồng đã biết Bác từ năm
1927 tại Quảng Châu khi anh dự một lóp huấn luyện chứih trị mà Bác
là một giảng viên, và là người tổ chức "Việt Nam thanh niên cách mạng
đồng chí hội". Võ Nguyên Giáp mới gặp Bác lần đầu. Nhưng Nguyễn Ái
Quốc đã trở thành thần tượng của anh từ đầu những năm hai mươi của
thế kỷ khi còn ngồi trên ghế trường Quốc học Huế. Anh chỉ mong một
lần được gặp Nguyễn Ái Quốc. Người thanh niên trong ảnh ngày trước,
đội mũ phớt, mặc Âu phục có cặp mắt sáng quật cường, lúc này đã trở
thành một ông già Á Đông rất bình dị, cái khác ở Bác là sự trầm lắng
của một nhà cách mạng đã được tôi luyện. Anh chưa biết cuộc gặp sẽ
mang lại một bước ngoặt quyết định trong cuộc đòi mình.