Page 11 - Không Phải Huyền Thoại
P. 11
1 0 KHÔNG PHẢI HU YỀNTHOẠI
Một tối mùa đông năm 1970, theo triệu tập của Văn phòng Đại tướng
Võ Nguyên Giáp, tôi tới làm việc tại nhà riêng.
Sáu năm trước đó, đầu tháng 4 năm 1964, tôi là một nhà văn quân
đội được Tổng cục Chính trị cử tói giúp Đại tướng ghi lại một vài kỷ
niệm về Điện Biên Phủ để in vào cuốn hồi ức được xuất bản nhân dịp
kỷ niệm mười năm chiến thắng lịch sử<'>. Chẳng cần nói, tôi đã hồi hộp
như thế nào khi lần đầu được trực tiếp gặp đồng chí Tổng tư lệiứi, ước
mơ của không ít những nhà văn viết về chiến tranh. Tôi chỉ có một tháng
để viết khoảng một trăm trang úì. Công việc hoàn thành đã mang lại cho
tôi may mắn được tiếp tục làm việc với Đại tướng một thời gian dài.
Người chiến sĩ cảnh vệ đưa tôi vào phòng khách. Đồng chí Chánh văn
phòng không có mặt. Tôi biết đây không phải là buổi làm việc chính
thức. Trong lúc ngồi đợi, tôi băn khoăn không hiểu Đại tướng gọi tới vì
việc gì.
Anh Văn từ phòng ữong đi ra. Aiứi vẫn mặc quân phục. Nụ cưòi tưoi
làm bộ mặt anh sáng rỡ. Tôi nhìn thấy anh cười lần đầu trong cuộc duyệt
birứi của tự vệ thành tại Nhà đấu xảo Hà Nội năm 1946. Nụ cưòi này
là của Bác tặng cho anh. Arửi Văn vốn có vẻ mặt nghiêm nghị, khiến một
số người mói gặp phải e ngại. Aiứi đã kể với tôi, sau ngày Cách mạng
tháng Tám thành công năm 1945, anh làm việc ở Bắc Bộ Phủ, một hôm
Bác nhìn anh, rồi hỏi:
- Sao chú Văn lúc nào cũng có vẻ mặt lứiư đang giận ai?
Từ đó anh hay cười. Nụ cười góp phần cho những buổi làm việc rất
có hiệu suất.
Tôi đứng lên chào, rồi hỏi:
- Thưa anh, aiứi mới ở trong Thành về.
1. Một vài hồi ức về Điện Biên Phủ, Tập 1. Nxb Quân đội nhân dân. 1964.