Page 268 - Hai Bà Trưng
P. 268
lo bữa trưa. Nhường các ông khoẻ sức chân tay, cha con
tôi thì xin chịu thúi (thôi)!
Một Cô" Khác nói:
Ôi cha ôi! Nghe mời cần gấp, tôi tưởng là việc cheo
việc biểu, việc tang khó chi trong dân, làm tôi lật đật
không kịp chít khăn, nỏ hay chi việc nớ, việc nơ (ấy)!
Thôi thôi! Tôi xin ông đừng hỏ\ Làng cứ bàn cho xong.
(Đứng dậy toan về).
Phòng nói:
Khoan khoan đã cố! Thầy tôi nói mặc nói; ai muôn
nghe thì nghe; ai đã bắt cô" đi, mà cô" lo lật đật chạy về,
hay là cô" sỢ mang vạ?
Dạ dám thưa làng! Tôi xin lỗi phép làng, nỏ chấp chi
thằng mõ. Cứ như thầy tôi nói mấy điều, thiệt là thầy có
lòng vì dân vì nước! Nát gan ruột mà trù mưu vạch chước,
quyết đem lòng bênh vực lấy dân ta. Há thầy tôi riêng vị
chi việc nhà, mà bàn giải với bà con cạn lẽ.
Người ta, những con người biết nghĩ, nghe mấy lời
cũng đủ thương đau. Như tôi đây là một thằng cuối
thớt đầu dao, quyết vứt cả để theo thầy tôi trì sính^.
Không phải tôi nói chi mỉnh khỉnh^, để ỏng ảnh^ chi ai
' Đừng hở: đừng để lộ ra, đừng nói ra.
^ Trì sính; đua chen rong ruổi.
® Mỉnh khỉnh: giọng khinh khi, nói lên nói xuống.
‘ ỏng ảnh; nói đỏng đảnh uốn éo, không đứng đắn, cợt nhả.
269