Page 129 - Dị Ứng Trong Tai Mũi Họng
P. 129
su, trong thức ăn như sô cô la, các loại hạt. Khi khám
lâm sàng có hiện tượng tấy đỏ kèm theo hiện tượng
sưng mọng.
Bệnh p h ù nê cấp tính : có thể nhận ra qua hiện
tượng sưng đột ngột ờ vùng niêm mạc. Khác với bệnh
sưng mồm (thưèmg chỉ ồ mồm), bệnh phù cấp tính
trong vùng miệng thưòng gắn Hển với các bệnh đường
ruột và dạ dày (sưng viêm dạ dày, sưng ruột). Nếu đáy
lưỡi nhiễm bệnh thì bệnh có thể lan tới cuống họng.
Phổ dị nguyên (các thức ăn không bình thường như tôm
cua, lưcm, quả có múi, sô cô la, thuốc) củng khác so
với các dị nguyên gây ra bệnh sưng mồm. Bên cạnh
bệnh dị ứng, bệnh phù cấp tính có thể có nhiều nguyên
nhân ngoại sinh và nội sinh khác.
Bệnh p hù nề m ạn tính : ngược lại các dị nguyên gây
ra bệnh phù mạn tính thường là thức ăn đã ăn vào (sữa,
các sản phẩm từ sữa, lòng trắng trứng). Nên để bác sĩ
nội khoa xác định bệnh dị ứng do thức ăn và nên để
thầy thuốc da liễu xác định bệnh dị ứng do thuốc.
3.3. Bệnh phù họng (bệnh quai bị).
Dấu hiệu lâm sàng là sưng hàm ở cả hai phía. Các dị
nguyên gây bệnh giống như dị ứng hầu, bệnh sưng
mồm và phù (chưcmg E-1.1, E.3.1, E-3.2). Cũng có thể
xuất hiện các cơ chế bệnh lý không phải dị ứng giống
như các bệnh trên, về chẩn đoán, nếu chú ý khi có
hiện tượng sưng hàm thì có thể có hiện tượng tăng bạch
cáu ái toan trong bộ tiết của hàm.
129