Page 139 - Di Chỉ Của Nền Văn Minh Xưa
P. 139
7. BIỂU DIỄN GIÁC ĐẤU
Thời kỳ La Mã cổ thịnh hành một hoạt động vui
chơi giải trí thi đấu rất tàn nhản, đó là ''giác đấu" (đấu
võ có vũ khí), phong tục trò chơi máu chảy đầu rơi này
thịnh hành nhất và có đầu tiên ở Bang Italcaria rồi
truyền vào La Mã, sau đó nó được phát triển thành một
lối chơi hoàn chỉnh cho người đấu người, người đấu với
thú dữ, thú với thú, và được coi đấy là một trò giải trí
bằng máu. Ghi chép đầu tiên của người La Mã về giác
đấu là vào năm 264 trước Công nguyên, đó là năm kỷ
niệm tang lễ cửa một quý tộc tai to mặt lớn ở La Mã đã
tổ chức ra "giác đấu". Sau 2, 3 thế kỷ tiếp theo, môn này
phát triển mạnh mẽ không thể dẹp nổi nữa. Đế quốc La
Mã phát động chiến tranh liên miên nhiều năm, đã có
nhiều tù binh bị bắt và hầu hết họ bị đẩy’ đi làm "giác
đấu sĩ". Trong số các giác đấu sĩ cổ đó có nhân vật nổi
tiếng là giác đấu sĩ Spatac cũng là từ một tù binh mà nổi
lên. Về sau, tính lợi nhuận thương mại trong trò chơi này
không ngừng tăng lén, yêu cầu đối với các giác đấu sĩ
cũng cao hơn, thế là các tù nhân tử tù, nô lệ phổ thông,
người bị phá sản v.v... đã bị lùa vào vòng làm giác đấu
sĩ. Một số quý tộc lại phát hiện ra một tác dụng nữa của
giác đấu sĩ, họ đã mua đứt một số người, tổ chức vũ
trang cho họ thành vệ ,sĩ riêng, làm bảo kê cho mình
hoặc cho thuê biểu diễn thi đấu kiếm lợi nhuận.
Xã hội La Mã bấy giờ thịnh hành thích xem trò chơi
tàn nhẫn này, người vào thi đấu xác định là dổ máu, còn
140