Page 140 - Di Chỉ Của Nền Văn Minh Xưa
P. 140
bọn quý tộc và chủ nô lệ thì lại lấy đó làm vui thú từ
những cuộc chém giết nhau trong đâu trường. Nghi thức
khai mạc và một trận đấu giả xong, liếp đó có hiệu lệnh
và cuộc đấu chính thức mới bắt đầu. Các giác đấu sĩ lấy
sinh mệnh và máu mình lao vào cuộc thi chém giết trước
hàng vạn người xem. Nếu có người cự tuyệt đấu sẽ bị
đánh đòn và đóng dấu sắt đỏ rồi đuổi khỏi đấu trường.
Một khi đấu sĩ bị thương, đấu sĩ thường giơ ngón trỏ lên
cầu cứu khán giả, lúc này hoặc được sống nếu khán giả
xua tay khoan hồng, nếu khán giả giơ nắm đấm thì đấu
sĩ đó sẽ bị lôi ra một chỗ khác lột hết tư trang và kết thúc
sinh mạng. Saneca là một nhà triết học nổi tiếng trong
Nguyên lão viện La Mã, đã viết lại rằng: "Sự tàn nhẫn
lúc đầu không có, họ đấu nhân từ, mua vui, về sau đã
phát triển lên là phải giết chết đối phương. Đấu sĩ đối
phương bị giết, người thắng cuộc lại bị người khác vào
giết, và cứ thế, có thể một lúc nhiều đấu sĩ kể cả người
chiến thắng cũng sẽ lần lượt bị giết chết...
Nhưng với quý tộc và chủ nô lệ thì có ấn tượng và
thích thú nhất với họ là người đấu với dã thú. Nãm 65
trước Công nguyên, khi làm lễ tang cho bố quốc vương
Caesar đã dùng tới 640 đấu .sĩ và những phạm nhân đã
định tội cho vào lần lượt đấu với dã thú, hầu hết họ đều
bị dã thú xé xác, máu thịt vương đầy đấu trường.
Một hành động khác cũng không kém tàn nhân của
La Mã là ngoài đấu sĩ ra, những ai tỏ ra phản đối sự tàn
nhẫn này cũng sẽ bị ném vào đấu trường đấu với dã thú,
tất nhiên họ không phải đấu sĩ nên phải chịu số phận
141