Page 143 - Di Chỉ Của Nền Văn Minh Xưa
P. 143

vinh  quang  cao  cả".  Quần  thần  và  nhà  giàu  chỉ  chú  ý
       tới  vàng  bạc.  hàng  ngày  họ  sống  xa  sỉ,  truy  tìm  hưởng
       lạc,  đầu  óc  họ  trở  thành  một  cái  túi  trống  rỗng  không
       hề có một trí tuệ  và sự chân thành của tình cảm.  Vậy  là
       trong  hoàn  cảnh  này  tham  ô  và  hối  lộ  nổi  lên  như cồn.
       Quan  chức  chính  phủ  đua  nhau  đòi  hối  lộ  và  tham
       nhũng  để  làm  giàu  cá  nhân,  đến  lãnh  tụ  Nguyên  lão
       Cisaro  vốn  xưa  nay  liêm  chính  vậy  mà  chỉ  một  nãm
       làm  tổng  đốc đã vơ vét  tới  hơn  200  vạn  lạng  vàng  bạc.
       Thời  kỳ  nội chiến  người dân La Mã  hầu  hết  bị  tiền  bạc
       mua chuộc, đi  bỏ  phiếu  bầu  cử,  quan  nào  muốn đắc  cử
       thì  phải  bỏ  tiền,  chức  quan  càng  to  thì  tiền  bỏ  ra  phải
       càng  nhiều.
            Quý tộc và người  giàu có theo đuổi  xa sỉ  hưởng lạc
       là chuyện không  lạ,  mà người  dân  phổ  thông cũng tiêm
       nhiễm lối  sống này.  Những dân tự do bị phá sản hoặc vô
       sản  thì  không  chịu  lao  động  chả dựa  vào  xã  hội  trợ cấp
       nuôi  dưỡng.  Vào  thời  kỳ  thế kỷ  1  sau  công  nguyên,  ở
       thành  La  Mã  có  từ  20  vạn  -  30  vạn  dân  sinh  sống,  họ
       luôn  tự  coi  mình  cao  hơn  người  khác,  "vì  bánh  mì  và
       khoái  lạc"  cả  ngày  ngoài  đường  phố  tìm  sống  và  tìm
       khoái lạc. Bất kỳ là ai chỉ cần họ chịu hối  lộ tiền và đứng
       ra tổ chức  vài  cuộc  đấu  sĩ thì họ  sẽ được  bỏ  thêm  phiếu

       bầu, nếu họ muốn  làm quan.  Số người  ”ô hợp xuống cấp
       đạo  đức  này"  thời  bấy  giờ  có  tới  hơn  80  vạn  trong  cả
       nước  Ý,  họ  bán quyền  bầu  cử,  làm nội  gián,  bán tin tức,
       việc  xấu  gì  cũng  không  từ  miễn  là  có  tiền  bạc  để  hoan
       144
   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148