Page 24 - Tấm Vóc
P. 24

nói với anh Văn rằng: “Chúng ta vẫn có thể về
                                                             dạy Sử và tiếng Pháp mà”.
                                                                Tôi  gặp  anh  Văn  ít  lâu  trước  khi  anh  vào
                                                             bệnh  viện.  Anh  ngồi  trong  phòng,  anh  vừa
                                                             tập thiền xong, mặt anh thanh thản một cách
                                                             lạ  thường,  đôi  mắt  nâu  và  to  vẫn  trong  suốt.
                                                             Tôi nhìn thấy trong đôi mắt ấy tất cả những gì
                                                             mà anh đã trải qua trong cuộc đời: những trận
                                                             đánh, những quyết định khó khăn, nỗi thương
                                                             xót đồng đội...; còn vinh quang, tôi có cảm giác
                                                             là anh đã đặt nó ở đâu đấy trong phòng, tôi
            GS Đặng Bích Hà - phu nhân Đại tướng Võ Nguyên Giáp - trước   không biết nữa.
            bàn thờ Đại tướng tại gia đình.
                                                                Một tâm hồn đủ rộng để dành tất cả cho dân
            tôi cách xa những điều ấy hàng trăm dặm. Chỉ     cho nước; (cho đến gần đây, anh cũng đã làm
            có một đêm thức giấc, lúc chừng ba giờ sáng,     mọi điều anh có thể); nhưng trong tình cảm lại
            tôi thấy lán bên cạnh vẫn đang sáng đèn, tôi     không bỏ sót một ai, anh không bao giờ quên
            thấy anh Văn ngồi thức trên bàn làm việc, đôi    một đứa cháu nhỏ ở xa trong một ngôi làng
            mắt nâu rất trong của anh vẫn sáng rực. Chắc     hẻo lánh. Còn đối với chị tôi, đó là mối tình
            anh đang đọc một mệnh lệnh rất quan trọng,       đẹp nhất mà tôi được biết. Hôm vừa rồi, đứa
            còn anh thư ký trẻ mắt nhắm nghiền, tay vẫn      cháu gái của tôi nói với tôi: cách đây dăm bảy
            đánh lia lịa trên máy chữ. Tôi không hề biết là   năm, có một lần mẹ nó đến dẫn bà Hà đi cắt
            những trận đánh lớn sắp bắt đầu.                 tóc. Lúc bà ra đi, ông hỏi: “Mấy giờ Hà về?” Bà
               Đến nay đã rất nhiều năm trôi qua. Cuộc đời   Hà trả lời: “Hà sẽ về muộn, anh ăn cơm trước
            của  mỗi  chị  em  chúng  tôi  đã  trải  qua  những   đi”. Ông đặt tay lên tay bà và nói rằng: “Anh
            thăng trầm, những vui buồn như nó vẫn thường     sẽ đợi”. Một mối tình qua bao năm tháng vẫn
            có trong cuộc đời mỗi người. Cách đây không      nguyên vẹn như thời ở Liễu trang.
            lâu, tôi đến chơi với chị tôi. Chị tôi bây giờ ít   Tháng 12.2006, chị em chúng tôi mang hoa
            nói hơn trước nhiều. Chị đang soạn lại những     đến chúc mừng ngày hôn lễ kim cương của anh
            sách báo cũ (như xưa kia chị soạn lại thư và     chị. Anh Văn nói: “Đối với anh, ngày nào cũng
            ảnh). Chị dừng lại và nói với tôi: “Chị thương   là ngày hôn lễ kim cương”.
            Hồng Anh lắm”(8). Tôi hiểu điều đó, nhưng tôi    Ghi chú:
            vẫn nói: “Dù sao Hồng Anh cũng đã ngoài bảy      1) Tên gọi thân mật của Đại tướng Võ Nguyên Giáp
            mươi”. Chị nói: “Nhưng ba nó vẫn còn sống mà     (2) Ông Hồ Phi Thống – một nhà Hán học uyên thâm
            nó đã mất, đó là một điều đau lòng”.             (3) GS Đặng Thai Mai – nhà lý luận văn học, nguyên bộ trưởng
               Trước khi về tôi hỏi: “Cuối cùng thì ý nghĩa   bộ Giáo dục Chính phủ Việt Nam dân chủ cộng hoà
                                                             (4) Nay là đường Bùi Thị Xuân thuộc quận Hai Bà Trưng, Hà Nội
            cuộc  đời  là  thế  nào  hả  chị?”  Chị  tôi  đáp:  “Ý   (5) Lạc rang
            nghĩa cuộc đời của chị là đã có anh Văn”. Trên   (6): Ông Trần Duy Hưng (1912 – 1988), thị trưởng Hà Nội đầu
            đường về, tôi nhớ lại ước nguyện của chị tôi     tiên của Chính phủ Việt Nam dân chủ cộng hoà và là chủ tịch
            vào một buổi chiều sau cơn bão ở Sầm Sơn,        lâu nhất của UBND TP. Hà Nội.
                                                             (7): Bà Thục Viên (1903 – 1984), đại biểu quốc hội đầu tiên của
            đã từ lâu lắm. Tôi nghĩ chị tôi vẫn đã đạt tới   Việt Nam, bầu ngày 6.1.1946.
            ước  nguyện  đó,  bởi  sự  nghiệp  không  chỉ  là   (8): GS.TS khoa học toán – lý Võ Hồng Anh, con gái duy nhất
            phần rực rỡ đầy hào quang, mà có thể chỉ là rất   của đại tướng Võ Nguyên Giáp và người vợ đầu tiên, nhà cách
            khiêm nhường âm thầm, miễn là có ích; đó vẫn     mạng Nguyễn Thị Quang Thái, hy sinh ở nhà tù Hoả Lò năm
                                                             1944. Võ Hồng Anh sinh năm 1941, mất năm 2009.
            là sự nghiệp cao quý. Tôi nhớ có lần chị tôi đã                        Nguồn: Sài Gòn Tiếp Thị




           Đại tướng Võ Nguyên Giáp   Trang  24
   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29