Page 21 - Tấm Vóc
P. 21
chung mà chị em tôi chia sẻ thẫm đầy sao, tại sao vòm sân
với nhau nhiều nhất là những khấu Nhà hát lớn lại có thể
cuốn sách truyện tiếng Pháp lấm tấm sao và đẹp đến thế?
bẻ nhỏ, bìa có nhũ, giấy dày và Tôi không bao giờ xác định
ram ráp, chứa đầy những tranh được thời điểm của buổi diễn
đẹp, những cô công chúa, ấy cho đến cách đây dăm năm,
những hoàng tử và nhiều khi một hôm chị tôi gọi điện nói
chỉ là con một ông chủ cối xay rằng chị vừa soạn lại giấy tờ,
hay một cô chăn cừu bé nhỏ. (thỉnh thoảng chị tôi lại soạn
Khi phong trào Bình dân lại giấy tờ tranh ảnh trong các
đã kết thúc, gia đình chúng tôi vali cũ không biết bao nhiêu
từ trung tâm chuyển đến một lần mà kể, tất cả những thứ đó
ngôi nhà ven hồ Trúc Bạch, có đã đi theo chị tôi suốt cả cuộc
một khu vườn nhỏ, trong đó kháng chiến chống Pháp).
hai chị em tôi trồng một loại Chị tôi nói: “Hạnh ạ, cả một
hồng rất bé, sau này chỉ có cô cuốn nhật ký chỉ còn lại một
Đại tướng và phu nhân tranh luận bức em gái út của tôi là còn mang tờ, trên đó có ghi: “Hôm nay đi
ảnh nào đẹp. Ảnh: Trần Hồng
lại cho tôi một loại hồng như xem kịch Musset, sắp mở màn
Cũng có nhiều ký ức chung thế. Căn nhà chỉ có hai phòng. thì có còi báo động, Hạnh rất
“tội lỗi” hơn: những cuộc đi xe Ba mẹ tôi và ba em nhỏ ngủ nerveuse (bứt rứt) vì sợ không
đạp giấu mẹ tôi ra phố Nhà ở phòng ngoài, phòng trong được xem kịch, sau đấy may
Thờ để ăn thịt bò khô – điều của chúng tôi rất hẹp và dài. quá lại báo yên”. Vậy là buổi
bị mẹ tôi cấm đoán vì mẹ tôi Sau này tôi luôn luôn nằm mơ xem kịch rất hay đó diễn ra vào
nói đấy chỉ là da bò, thực ra thấy một căn phòng nhỏ và năm 1943 khi Mỹ bắt đầu ném
chúng tôi chỉ thích ăn đu đủ dài, chắc là vì trong rất nhiều bom Hà Nội, và chúng tôi sắp
nạo trộn với giấm hơi cay cay. đêm ở đấy, tôi và chị tôi, khi phải đi tản cư. Trong suốt thời
Không hiểu sao phố nhà tôi có nhà ngoài đã đóng cửa tắt đèn, gian dài ở Hà Nội, thật lạ tôi chỉ
đủ các hàng quà: tào phớ, chí chúng tôi lại bật đèn đêm lên còn giữ lại một hình ảnh của
ma phù... nhưng không có thịt để đọc hàng chục cuốn sách anh Văn ngồi bên lò sưởi ngôi
bò khô. Hai em gái tôi còn quá của Dumas. nhà phố Henri d’Orléans (nay
bé nên không đi xa được. Thời kỳ này, ba tôi bị đau là phố Phùng Hưng), anh đang
Có một lần không may dạ dày nặng, có lẽ vì nỗi buồn vừa đọc sách vừa xát bàn tay
chúng tôi bị một cô em tóm do phong trào Bình dân đã tan vào lòng bàn chân, đấy là một
được và nó tuyên bố: “Ta ra vỡ và anh em đồng chí nhiều cách tập dưỡng sinh của anh.
mách mẹ”. Thế là hết chuyện. người đã đi xa, điều mà vào Đến Sầm Sơn, tôi đã phải đi
Nhưng tên gọi “te re mách” lúc ấy chúng tôi vẫn chưa hiểu học ở trường duy nhất sơ tán
còn lại từ đấy. Mùa đông có được. Tôi và chị tôi vẫn vui về đấy là trường Sarraut. Tôi
những thú riêng. Khi ở phố mừng được đến Nhà hát lớn và chị tôi thường đi dọc con
Duvigneau (4) cũng chỉ hai chị xem hai vở kịch của Musset đường tuyến hai của Sầm Sơn,
em tôi là đủ lớn để được ngủ do một đoàn kịch Pháp đóng. suốt từ ngôi nhà ở chân núi
trên cái giường giáp phố. Nghe Trong vở Các cô thiếu nữ mơ gần đến Độc Cước cho đến
thấy tiếng rao “phá xa” (5) là mộng điều gì, hai cô tiểu thư ngôi trường ở cuối thị xã gần
chúng tôi chui ra khỏi chăn Ninon và Ninette mặc váy dài Rừng Thông. Suốt con đường
thò tay ra cửa sổ mua. trắng và hồng tựa trên ban rải cát, hai bên là các bụi găng
Thực ra thế giới bí mật công nhìn lên bầu trời xanh xén rất đẹp, chị tôi không bao
Đại tướng Võ Nguyên Giáp Trang 21