Page 22 - Tấm Vóc
P. 22
giờ ngừng nói cho tôi các thứ
chuyện trên đời, còn tôi thì yên
lặng nghe là đủ.
Ở Sầm Sơn, thú vui lớn
nhất của tôi và chị tôi lại
không phải là đi tắm biển vào
những ngày nắng rực rỡ, biển
trong suốt màu ngọc lục bảo,
mà là đi chơi vào những ngày
mưa. Vào một buổi chiều, cơn
bão mới tan, mưa vẫn còn bay
lất phất, tôi và chị tôi mặc áo
mưa đầu trần đi chân đất trên
cát ướt đầy rong rêu và những
mảnh vụn đen, chị tôi nói đấy
là những mảnh của các con
tàu bị đắm. Sau đó nhìn ra Hai vợ chồng tướng Giáp trong một lần đến lớp học tình thương dành cho trẻ lang
đường chân trời, biển đỏ đục thang, cơ nhỡ của nghệ sĩ nhân dân Tường Vy. Ảnh: Trần Hồng
ngầu rất hung dữ, chị tôi nói:
“Chị muốn là con trai, vì là con sao Sầm Sơn cũng vẫn là lost Anh Văn đã trở về và Bác Hồ
gái khó có sự nghiệp”. Tôi yên paradise” (thiên đường đã mất). cùng các anh khác trong Trung
lặng, đối với tôi, sự nghiệp hay ương thỉnh thoảng vẫn xuống
ý nghĩa cuộc đời chưa là gì hết. VÀ MỘT MỐI TÌNH ĐẸP họp, có khi ngồi ngay ngoài
Hai chị em tôi tham gia NHẤT... vườn, bên cạnh một bên là cái
những hoạt động từ thiện do Thời kỳ đầu trở lại Hà Nội, đình tạ mái bằng, có hoa tigôn
cô con gái đầu của ông Lê hiện nay tôi không sao nhớ lại phủ đầy trên nóc, và bên kia
Thước tổ chức. Vào đầu năm cảm giác của mình. Ba tôi đau là một cái ao, ven ao là những
1945, thị xã Sầm Sơn vốn dạ dày và nằm điều trị tại bệnh cây lệ liễu.
trước đây mang một bề ngoài viện, lúc ấy gọi là Đồn Thuỷ, Tôi và chị tôi khám phá ra
sung túc, bỗng thấy đầy người nay là bệnh viện 108. nhà kho của chủ nhân cũ: bác
chết đói. Rồi bỗng nhiên vào Hai chị em tôi thường mang sĩ De Massias, bố của Nicole,
một ngày tháng 8 rất đẹp, cơm tới cho ba tôi và đi vào bạn của chị tôi ở Sầm Sơn.
cách mạng nổ ra ở cái thị xã bằng cửa sau, lúc đi và lúc về Tôi lại tiếp tục có nhiều sách
yên tĩnh ấy. Nhưng chúng tôi đều tránh thật xa một đoạn để đọc và khi ba tôi làm bộ
cũng không kịp biết gì nhiều đường ở đấy những người trưởng bộ Giáo dục thì hai
về Sầm Sơn sau đó, vì ba tôi lính mà chúng tôi gọi là Tàu chị em tôi thường đi xe tay
có lệnh của Trung ương gọi ra Tưởng, họ ngồi la liệt tay lên ngôi nhà ở phố Hàng Bài
và hai chị em tôi được ra Hà cầm một cành lá và xua ruồi. để dự các cuộc họp cho tiện.
Nội trước với ba tôi. Sau này Không hiểu sao họ bị sâu Lúc đi và lúc về đều đi qua
rất nhiều năm, khi Sầm Sơn quảng rất nhiều và được điều phố Khâm Thiên, một đường
chỉ còn là ký ức đẹp của thời trị trong một khu vực riêng của phố bình thường mà sao Văn
thơ ấu, vào một thời kỳ rất bệnh viện. Cao có thể biến thành hư ảo
khó khăn của đời chị, chị tôi Rồi mẹ tôi và các em ra Hà một cách khủng khiếp đến thế
không bao giờ phàn nàn mà Nội. Chúng tôi được ở một biệt trong bài thơ Chiếc xe xác qua
chỉ có một lần nói với tôi: “Dù thự rất đẹp: biệt thự Les Saules. phường Dạ Lạc. Nhưng đấy là
Đại tướng Võ Nguyên Giáp Trang 22