Page 23 - Tấm Vóc
P. 23
để nói về một thời đen tối đã qua. Còn bây giờ có ông Trần Duy Hưng(6) và bà Thục Viên(7)
đối với một người ngưỡng mộ lý tưởng như tôi, tham dự. Thật kỳ lạ, tôi đã không nhớ tôi đã
cuộc sống bên ngoài rạng rỡ chưa từng thấy. chia tay với chị tôi như thế nào, mà chỉ còn nhớ
Cũng rất êm ả là tình yêu giữa anh Văn và lại ngày cuối cùng tôi ở lại một mình trên gác
chị tôi. Từ êm ả là một cái gì sáo mòn nhưng của ngôi nhà Hàng Bài, lần đầu tiên trong đời,
tôi thấy đúng như vậy. Bởi vì tình yêu lúc ban tôi cảm thấy có một biến cố lớn sắp xảy ra mà
đầu thường rất sôi nổi, nhưng chị tôi vẫn thế, tôi không thể làm gì trước biến cố ấy. Tôi sẽ
vẫn có thì giờ chia sẻ mọi điều với tôi. Chị tôi phải ra đi trong khi các bạn tôi ở lại Hà Nội.
vẫn dành thời gian cho mọi người và cho mọi Sáng hôm sau, tôi cùng ba mẹ tôi và các
hoạt động xã hội. Vả chăng anh Văn cũng rất em rời Hà Nội, tôi chỉ còn rất ít thì giờ để cảm
bận và cũng ít khi có thể về nhà. Còn tôi, tôi thấy một chút bâng khuâng. Tôi rời Hà Nội mà
cũng rất bận và mối quan tâm lớn nhất của tôi không có chị tôi bên cạnh, rời bỏ thành phố và
là tham gia các hoạt động của Đội Thiếu nữ cả thời thơ ấu của tôi nữa. Tôi đã 16 tuổi.
Tiền Phong. Thực ra tôi chỉ xa chị tôi khoảng bốn năm.
Nhưng những ngày rất đẹp rồi cũng qua. Đầu năm 1951, cả gia đình tôi đi bộ ra Việt Bắc,
Những ngày cuối cùng trước kháng chiến, tôi chúng tôi đến Quẵng, đầu tiên ở ngay gần nhà
chỉ quan tâm đến việc liệu có được ở lại Hà Nội chị tôi, sau chuyển đi cách một đoạn đường.
cùng với các bạn trong Đội Thiếu nữ hay không, Tôi đã học xong dự bị đại học ở Thanh Hoá và
tới mức tôi không hề biết rằng đám cưới của lần đầu tiên xa nhà, tôi đến dạy ở trường Tân
chị tôi đã được quyết định, vì anh Văn sẽ lên Trào gần thị xã Tuyên Quang. Sau ít tháng, ba
Việt Bắc, còn gia đình chúng tôi sẽ về Khu Bốn. mẹ tôi lại chuyển trở về Khu Bốn, lần này là về
Hôn lễ đã được tổ chức rất đơn giản ở ngay quê nội.
phòng ngoài của ngôi nhà phố Hàng Bài, chỉ Chị tôi đã thống nhất với ba mẹ tôi là sẽ
giữ tôi lại ở Việt Bắc. Tôi đã 21 tuổi, cũng đã
đến lúc không thể bám theo mẹ tôi mãi. Tôi
phải theo nghề nghiệp và cũng như mọi người
sẽ phải thành lập gia đình. Tôi di chuyển theo
các ngôi trường có thể gần nhất với nơi ở của
chị tôi. Mỗi lần có thể, chị tôi đều cho người
đến đón tôi về nhà. Chị tôi ở những lán cao và
thoáng. Lúc ấy chị tôi đã có hai cháu, cháu thứ
hai mới được mấy tháng, tôi thường nằm cạnh
nó trông cho nó ngủ và đôi khi nếu có chiến
lợi phẩm, tôi lại gặm sôcôla, một thứ thật hiếm
hoi thời ấy.
Chị tôi rất bận vì vừa phải làm việc ở văn
phòng với phải chăm sóc gia đình. Tôi thật khó
hình dung cô con gái xưa kia ở Hà Nội là chị
tôi lúc bấy giờ đã thành người phụ nữ bận rộn
và chịu khó. Chị tôi vẫn chăm sóc tôi và có
thể nói chị đã có ý kiến quyết định trong vấn
đề hôn nhân của tôi. Anh Văn rất bận nhưng
có lúc, anh vẫn đưa cho tôi đọc quyển Trường
kỳ kháng chiến của anh Trường Chinh và còn
Đại tướng và con gái Võ Hồng Anh. giảng giải cho tôi nữa. Đầu óc lông bông của
Đại tướng Võ Nguyên Giáp Trang 23