Page 44 - Cổ Nhi Tân Tiểu Truyện Danh Nhân Tôn Thất Thuyết
P. 44
Còn Chải Chu^cí
cõi n ^ờ i ta, thế là trọn cả nước nhà, dân nhà cùng
bị đắm chìm hết thảy, chớ có phải riêng một chầu
nào, một nhà nào phải chịu lẩm than đâu!
Năm A t Dậu, xa giá thiên tử ngự đến Sơn Phòng
Hà Tĩnh, lúc đó, tôi đang có tang mẹ, chỉ biết
đóng cửa cư tang cho trọn đạo, chớ đâu dám rrưi
tưởng đến sự gì khác hơn. Song vì mình lả con nhà
thế thẩn, nên đôi ba lẩn đức Hoàng thượng giáng
chiếu vời ra, không lẽ nào từ chối, thành ra tôi
phải gắng gỏi đứng ra vãng chiếu. Gấn dây Hoàng
thượng lại đoái tường lựa tôi mà giao phó việc lân,
ủy thác quyển to, ấy mạng vua như thế, nếu cố
nhản đặt mình vào cảnh tôi, liệu có đành chối từ
trốn tránh được không?
Thưa cố nhấn, chỉ vì nhân tâm dối với tôi như thế,
cho nên cửa nhà tôi dù là hương khói vẳng tanh,
bà con xiêu dạt, tôi cũng chẳng dám đoái hoài.
Nghĩ xem kẻ thân mà mình còn không bao bọc,
huống chi n ^ờ i xa. Vả chăng hạt ta đến nỗi điêu
đứng lẩm than quả, không phải riêng vì họa binh
đao: quân Pháp đi tới đẩu, có lũ tiểu nhân tủa ra
bày kế lập công, thù vơ oán chạ: n ^ờ i không có
tội, chúng cũng buộc cho có tội, rổi thì nay trách
mai phạt; phàm có cách gì đục khoét được của dân,
chúng cũng dùng tới hết; bởi đó mà thói hư mỗi
4 4