Page 128 - Cổ Nhi Tân Tiểu Truyện Danh Nhân Tôn Thất Thuyết
P. 128

Còn Chài Chuyìí


               Nói xong,  Đê' Thám biến mất. Không hiểu tại sao
               lẩn nẩy,  tôi lại đâm  ra hoảng sỢ hơn các lẩn trước,

               m'tnh mẩy nổi ốc, ghê rỢn.
               Hai ngày trôi qua không thấy có việc gi, trong lòng

               tôi hơi yên.  Chuyến này, tôi đề phồng hết sức, định
               ở mãi  trong phòng ba  ngày,  không bước chân  ra
               khỏi.  Qua  ngày thứ ba,  tôi lại còn cẩn  thận để ý
               đến mọi chi tiết.  Trọn ngày không có việc gì xảy ra,
               mãi cho đến 7 giờ tối...

               Nguy hiểm đến nơi

               Bảy giờ tối  tức là giờ ăn  trong nhà  hàng Hanoi
               Hotel; N ^ờ i bồi đã đem gà mên vào phòng tôi rôì,
               một sự tình cờ quái dị,  cái đồng hổ điện có hư gì
               không rõ làm cho tất cả những phòng trong khách
               sạn đều chìm trong bóng tối.  Có nhiều n ^ờ i ở trọ
               mò toác cửa phòng của họ để được có ánh sáng chút
               ít vì đêm ấy là đêm trung thu.  Có n ^ờ i lại thắp
               đèn cày lên. Ai nấy đêu trông ngóng thợ điện đến

               sửa.  Tôi cũng định mở cửa ra nhưng nhớ những lời
               đe dọa cùa Để Thám, tôi do dự mãi. Khốn nỗi! Tôi
               có thói quen ăn  nóng mà đồ ăn đã dem đến  rồi,
               nếu không ăn thì nó sẽ nguội dẩn mất. Bất đắc dĩ

               tôi mới kéo cái bàn ăn đến tận cửa sổ rồi mờ cửa ra
               dể đưỢc ánh sáng đèn nhà bền kia đường rọi qua;
               vì con đường ngăn nhà hàng với dẫy nhà lẩu phía

                                  128
                               --------SK  —
   123   124   125   126   127   128   129   130   131   132   133