Page 126 - Cổ Nhi Tân Tiểu Truyện Danh Nhân Tôn Thất Thuyết
P. 126

Còn Châí Chuyèí


                 bức thư của  tôi  nên  bà X  ghé phòng tôi,  gõ  cửa
                 mà nói:

                 — Này! Đại tá có một bức thư đây!

                  Tôi đương ngồi đọc sách, đứng ngay dậy,  ra cửa ỈẨy
                  thư.  Bà X  xây king đi,  tôi đóng cửa phòng lại thì
                  nghe một tiếng “rẩm”: một vế trần nhà gôm vôi và

                 xi  măng to  bằng cái  nia  từ trên  rớt ngay chỗ tôi
                  ngồi nửa phút trước đó.

                  Nếu ỉà chị Ba đem thư đến cho tôi như thường lệ
                  thì tôi đâu có rời khỏi chỗ ngồi và như thế,  ắt tôi
                 phải lãnh đủ cái vế trẩn ấy trên đẩu rổi!

                  Mặc dẩu suýt bị tai nạn  và tôi cũng sỢ,  nhưng rồi
                  cuối cùng tôi cũng chưa chịu tuân theo lời Đê Thám.

                  Độ một tuần sau, tôi nằm mộng thấy Đê Thám vê'
                  đòi gươm và nói một giọng hằn học đặc biệt:

                  — Nếu mi không chịu trả thì chuyến này, ta sẽ làm

                  cho  mi phải điêu đứng chứ không cảnh cáo sơ sài
                  như bữa  nọ đấu! M i  ráng mà giữ mình cho lắm
                  đừng để sau  này phải hối  tiếc và  trách  ta  không
                  bảo trước...!

                  Nơi  đấy,  tôi phải  nói  rõ  ràng  tôi  trọ  tại  Hanoi
                  Hotel có gần  30  năm  rổi.  Mỗi  năm,  chủ  nhân
                  khách sạn  này  đều  cho  thầu  khoán  đi  viếng tất


                                     126
   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131