Page 127 - Cổ Nhi Tân Tiểu Truyện Danh Nhân Tôn Thất Thuyết
P. 127
£ò'nhi Cán
cả những phòng trong khách sạn để xem có chỗ
nào sắp hư thì sửa chữa ngay. Công việc này đã
thực hành xong 15 ngày trước. Hơn nửa tháng rồi,
không có mưa giông bão tố chi cả. Như vậy, tạt sao
trần nhà không có nứt rạn chi bỗng nhiên lại rớt
xuống? Không thể nói rằng sự rớt trẩn nhà là một
việc ngẫu nhiên, và tôi thoát nạn không hẳn là
một việc may rủi! Con gái tôi cũng nghĩ như thế và
khấn khoản khuyên tôi đem trả dôi gươm.
Tôi đổi phòng
Tuy nhiên, mặc dù định trả, tôi vẫn tò mò muốn
xem Đê' Thám sẽ hành động như thế nào nữa? Tôi
tự dận lòng phải hết sức thận trọng để tránh những
tai nạn do Đê' Thám gây ra. Hơn nữa, tôi còn
muốn thách đố ông ta một lẩn nữa. Nhân dịp chủ
nhân khách sạn cho cất thêm một tầng lẩu, tôi mời
dổi chỗ, đến ở một căn phòng vừa mởi làm xong.
Ngay đêm đẩu ngủ trong phòng mời, tôi mộng thấy
Đê' Thấm, ông có vẻ quả giận, mặt mày đỏ b, bộ
tịch hẩm hẩm. Vẫn dồi gươm như những lẩn trước,
ông bảo:
— Ta cho mi thêm ba ngày nữa, nếu còn không
tuân lời, chừng đó mi chớ trách sao ta quá
nghiêm khắc!
127
--