Page 166 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 166
bài thơ hàm ẩn, biểu tượng cho những cuộc lên đường đi đến những vùng đất xa xôi
của Tổ quốc, ra sức xây dựng, hàn gắn vết thương của chiến tranh, làm cho nơi đâu
“ữấí cũng nở hoa, trời mỗi ngày lại sáng”. Nhà thơ viết tựa đề ''Tiếng hát con tàu”
là nói lên niềm khao khát đi tới vùng đất Tây Bắc, vùng đất anh hùng của năm nào
để tuổi trẻ, sức trẻ ra sức xây dựng và phát triển cho Tây Bắc đẹp giàu, đó là ý
nghĩa, tựa đề bềd thơ “Tiếng hát con tàu” của nhà thơ Chế Lan Viên.
Câu 2: Nội dung bài thơ “Tiếng hát con tàu” của nhà thơ C hế Lan Viên,
Bài thơ “Tiếng hát con tàu” thể hiện một hình tượng đẹp khi con tàu cất lên
tiếng hát. Một hình ảnh nhân hóa kết hợp biện pháp ẩn dụ, cho chúng ta liên
tưởng, hình dung con tàu đang đưa những đoàn người trai trẻ đầy tâm huyết,
đầy sức sông lên đường, đến những vùng trời xa xôi của Tổ quô"c với: “Bàn tay ta
làm nên tất cả. Có sức người sỏi đá cũng thành cơm” nhằm xây dựng phát triển
đất nước, làm cho mọi vùng đất, sẽ đâm hoa kết trái, bầu trời của Tổ quốc mỗi
ngày một sáng lạn. Những đoàn người đang lên đường đi xây dựng kiến thiết
quê hương, chứng tỏ, họ đã nhận thức trách nhiện công dân của chính mình đôl
với đất nước. Họ đã vượt ra cuộc đời hạn hẹp, quẩn quanh để đến với cuộc sông
mới, cuộc sốhg rộng lớn, ở đây là cuộc sông của nhân dân, vì: “Đất nước mênh
mông, đời anh nhỏ hẹp”, đất nước đang cần những bàn tay, những khối óc đầy
nhiệt huyết, sẵn sàng đem sức trẻ, xây dựng, kiến thiết, phát triển cho đất nước
đẹp giàu. Vì “Đất nước là máu xương của mình. Phải biết gắn bó và san sẻ. Phải
biết hóa thân cho dáng hình xứ sở. Làm nên Đất Nước muôn đời”. (Nguyễn
Khoa Điềm). Thực hiện được điều ấy, là thể hiện lòng yêu nước, thước đo lòng
yêu nước. Quả thật, con tàu đến với Tây Bắc là trở về với cội nguồn, trở về với
nhân dân, hiện hình cho hạnh phúc, và đến với Tây Bắc là cũng trở về với bản
làng, góc núi, trở về chiến trường năm xưa nơi: “Xứ thiêng liêng rừng núi đã
anh hùng. Nơi máu rõ, tâm hồn ta thấm đất” là được trở về, gặp lại những con
người năm xưa, con người đầy nghĩa tình, sâu nặng và dũng cảm trong cuộc sông
và chiến đấu vì họ đã từng: “Thương nhau chia củ sắn lùi. Bát cơm sẻ nửa, chăn
sui đắp cùng” và họ đã từng: “Miếng cơm chấm muối, mối thù nặng vai”. Họ là
những anh du kích, thằng em liên lạc, bà Mế “Lửa hồng soi tóc bạc” từng nuôi
giấu cán bộ mà: “Trọn đời con nhớ mãi ơn nuôi”. Phổi chăng, được trở về Tây
Bắc là trở về với mái nhà xưa, trở về với nhân dân “Như nai về suối cũ” “Như
đứa trễ thơ đói lòng gặp sữa” như “Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa”. Và
khi con tàu đã câ't lên tiếng hát cũng chính là tiếng lòng của mỗi người trong
chúng ta đang sông giữa lòng đâ't nước, đã nhận thức trách nhiệm công dân của
chính mình là khi Tổ quốc cần, khi non sông réo gọi, tuổi trẻ phải lên đường
xây dựng, kiến thiết cho quê hương đâ't nước, là nhiệm vụ cao quý của mỗi con
người. Như vậy, khi Tố quô"c réo gọi cũng chính là lúc trong lòng của tuổi trẻ réo
gọi, tự nguyện lên đường, bỏ lại sau lưng bao kỉ niệm đẹp của cuộc đời hữu hạn,
nhỏ bé tầm thường đế bước vào cuộc đời rộng lớn hơn, mênh mông hơn, là được
165