Page 163 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 163
“Cuộc đời” là nói về một đời người, cho dù cuộc đời có đến trăm năm cũng là dài,
nhưng khi đôi diện với năm tháng, thời gian thì cuộc đời con người ngắn lại,
hẹp lại chỉ là sự hữu hạn vì mỗi mùa xuân đi qua lại thêm một tuổi, con người sẽ
già đi như quan niệm của Phật giáo: “Cuộc đời là vô thường”, cuộc đời là một
quá trình “Sinh, Lão, Bệnh, Tử' và quan niệm Nho giáo đã nói; “Ba vạn sáu
nghìn ngày là mấy” hay “Xử thế nhược đại mộng”, ý nói một trăm năm của một
đời người cũng chẳng là bao và cuộc đời như giấc mộng lớn. Quan niệm Thiên
chúa giáo cũng nói: “Con người từ cát bụi rồi trở về với cát bụi, nấm mồ là nơi
trú ngụ cuối cùng của một đời người”. Những quan niệm trên, chứng tỏ một đời
người, cuôl cùng là sự kết thúc, đi đến cái chết rồi sẽ đi vào lãng quên thì tình
yêu cũng đâu còn nữa đúng như lời bày tỏ của Xuân Quỳnh: “Em đâu dám nghĩ
tình yêu là vĩnh viễn. Hôm nay yêu mai có thể xa rồi” {"Nói Cùng Anh" - Xuân
Quỳnh). Tiếp đến Xuân Quỳnh lại nói về sự vật cũng chỉ là hữu hạn trước không
gian bao la của vũ trụ vô cùng dù cho biển có rộng, mênh mông, sâu thẳm, đại
dương có bao la nghìn trùng nhưng cuôl cùng mây cũng bay qua, vượt xa, vượt
lên sự giới hạn ấy. Chứng tỏ, cuộc đời và sự vật đều hữu hạn trước thời gian và
không gian dù cho biển có rộng thế nào, sông có sâu thế nào nhưng theo bước đi
của thời gian, không gian, biển và sông cũng chỉ là giới hạn. Như vậy cuộc đời
người cùng sự vật chỉ là sự hữu hạn mà thôi.
2. Phân tích khổ cuôl: ư ớc vọng m ột tình yêu vĩnh hằng
“Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Đế ngàn năm còn vỗ”.
(trích “Sóng”- Xuân Quỳnh)
Nhà thơ Xuân Quỳnh lo sợ về tình yêu của em rồi cũng sẽ mất, sẽ đi vào lãng
quên cùng năm tháng giữa cuộc đời. Nhà thơ lại bày tỏ một ước vọng thật chính
đáng, mới mẻ đó là lẽ sôhg đẹp về quan niệm tình yêu trong tâm hồn người phụ
nữ của thời đại hôm nay. Với tiếng gọi: “Làm sao được tan ra. Thành trăm con
sóng nhỏ”. Những vần thơ hàm ẩn một ý nghĩa thật đẹp, nói về ước vọng tình
yêu của em, tình yêu muôn thuở. Xuân Quỳnh vẫn mượn hình tượng của sóng
nhằm ví von con sóng vỗ muôn đời trước không gian bao la, thời gian bất tận
thì con sóng ấy không giữ nguyên thể trạng của nó mà phải biết “phân thăn”,
thành những con sóng nhỏ li ti khác, hòa vào lòng đại dương, hòa vào biển lớn,
lúc ấy sóng mãi mãi vỗ bất tận muôn đời. Như vậy, ước vọng một tình yêu vĩnh
hằng từ trong trái tim em cũng thế! Tình yêu của em chỉ là tình yêu cá nhân, vị
kỉ, hạn hẹp, chật chội giữa cuộc sông đời thường. Với hỉ, nộ, ái, ố trong cái vòng
lẩn quẩn vị kỉ của tình yêu. Muốh tình yêu ấy vĩnh hằng, tình yêu ấy ngát
hương thì tình yêu của em không chỉ: “Hạnh phúc đựng trong một tà áo dẹp” và
162