Page 142 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 142
từng che mưa, chắn nắng trước sự khắc nghiệt của thiên nhiên, chông đỡ từ làn
tên mũi đạn của quân thù như “ưỡn tấm ngực lớn của mình ra che chở cho làng”.
Nói đến tre là dụng cụ thô sơ gắn chặt vào đời sống của người dân quê Việt Nam
từ cái rổ, cái rá, cái lờ bắt cá ... là dụng cụ thiết thực cho đời sống con người và nói
đến cây tre qua hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, cây tre có khác gì
như một chàng dũng sĩ, một chiến sĩ đồng hành trong chiến đấu: “Tre xung phong
vào xe tăng đại bác, tre giữ làng, giữ nước, giữ mái nhà tranh, giữ đồng lúa chín”.
Quả thật, dân tộc ta từng vận dụng cây tre tiếp tục trường kì kháng chiến chống
xâm lăng vì: “Biết trồng tre mà đợi ngày thành gậy. Đi trả thù mà không sợ dài
lâu”. Và nói đến cây tre, ngoài vẻ đẹp hữu hình, cây tre còn mang nét đẹp vô
hình, đưa chúng ta liên tưởng về truyền thuyết Thánh Gióng từng nhổ tre bên
đường đánh tan quân giặc Ân, biểu tượng sức mạnh quật cường của một dân tộc
không bao giờ khuất phục, không bao giờ chịu mất nước, chịu làm nô lệ.
3. Hình ảnh búi tóc: Tiếng gọi: “Tóc mẹ thì bới sau đầu” vẫn là hình ảnh
thân thương, quen thuộc, gần gũi trong đời sôhg, phong cách của người phụ nữ
Việt Nam, người mẹ Việt Nam làm nên nét duyên dáng Việt Nam, nét đẹp văn
hóa Việt nam. Nói đến “búi tóc” là nói về phong tục của người Âu Lạc thuở xa
xưa và cho đến hôm nay, hình ảnh ấy, búi tóc ấy vẫn ăn sâu vào tâm hồn và đời
sông của người phụ nữ Việt Nam, người mẹ Việt nam. Nói đến “búi tóc” mà
người đời thường gọi là “búi tóc củ hành” tượng trưng vẻ đẹp về công, dung,
ngôn, hạnh và lòng thủy chung của người vỢ đã có chồng là nét đẹp truyền
thông, đạo lí làm nên nét đẹp văn hóa cho Đâ't Nước.
4. Hình ảnh gừng cay muối mặn: Tiếng gọi: “Cha mẹ thương nhau bằng gừng
cay muối mặn” thế hiện một vẻ đẹp như thấm sâu vào máu thịt của con người. Nhớ
đến gừng đến muối là những vật thể, những gia vị, không bao giờ thiếu trong mỗi
bữa ăn của gia đình Việt, nó mang lại hương vị đậm đà về đời sống ẩm thực của
nhân dân ta từ bao đời. Nói đến “gừng” nghìn đời vẫn cay, nói đến “muối” bao đời
vẫn mặn là nguyên lí bất biến không bao giờ thay đổi cũng là quy luật tự nhiên của
sự vật của tạo hóa. Từ vẻ đẹp ấy, nhà thơ muốn nói đến quy luật tình cảm của con
người ở đây là, ông bà, cha mẹ, vỢ chồng sẽ không bao giờ thay đổi, là thể hiện lòng
thủy chung làm nền tảng vững chắc cho hạnh phúc gia đình, phát triển xã hội đem
lại sự giàu đẹp cho Đất Nước mà ca dao Việt Nam, đã từng dặn dò nhắc nhở: “Tay
bưng chén muối đĩa gừng, Gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau” hay “Anh ơi,
chua ngọt đã từng, Gừng cay muối mặn xin đừng phụ nhau”.
5. Hình ảnh cái kèo, cái cột: Tiếp đến với tiếng gọi: “cái kèo, cái cột thành
tên”. Phải chăng, “cái kèo, cái cột” cũng thành tên Đất Nước ư! Lời thơ đưa ta
quay về cuộc sông thời kì nguyên sơ, ông cha ta chưa ý thức về cuộc sông cộng
đồng, về môi trường, gia đình, ông cha ta đã sôhg như những kẻ du mục rày đây
mai đó. Rồi theo bước đi của thời gian, ý thức con người phát triển, khi biết con
chim có cái tổ, con người phải có mái nhà để che mưa tránh nắng, an cư lạc
141